Apr 23, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Vô Biên & bài hoạ Hà Thượng Nhân
Hà Trung Yên * đăng lúc 03:07:54 AM, Jun 22, 2017 * Số lần xem: 1857
Hình ảnh
#1


Vô Biên
 
 
Chúng ta ngồi quanh đây
Những cánh chim Hồng, chim Lạc
Sẻ chia nỗi sầu hoài man mác
Đã ngậm ngùi từ thủa Văn Lang
Hơn bốn nghìn năm tâm sự úa vàng
Buồn nhân thế bàng hoàng trong lá rụng
          Hai mươi lăm năm buông súng
          Hai trăm tám chục mùa trăng xa quê
             Nhìn nhau tủi ánh nguyệt thề
Ngôi sao phương cũ lạnh tê tái lòng
             Ngậm ngùi đôi mắt thương mong
Ôi ly rượu đắng còn hong nỗi buồn
 
 Đây mầu rượu hiu hắt bóng hoàng hôn
Trầm mạch máu chảy trong hồn lưu lạc
Ta soi đời vào ly thấy men nồng đổi khác
Giọt lệ nào nhuốm bạc chút yêu tin?
Song vẫn ngây thơ qua cặp mắt nhìn
Hỡi sắc trắng của bao miền đất lạ
Chỉ gặp mưa ròng tơi bời hoa lá
         Xin cùng đốt lửa đêm nay
Để khói thơm ngần biên biếc vờn bay
         
          Nào ta nâng chén vui say
Hội phong vân mất, tình này còn thôi
          Hôm nào Xuân hiện trên môi
Chén ly sinh ấy mộng trôi cơ đồ
           Ngày mai bão dậy sóng xô
Dạ quang lại sáng bên hồ xa xưa
 
           Xin rót cho dài cơn mưa
           Hãy hát cho mờ dặm cỏ
Tôi sẽ ngâm vang cho dạt dào mưa gió
Người uống tràn cho đỏ thắm vần thơ
     Nghệ nhân ơi hôn nhẹ nguồn mơ...
 
Này trúc Diệp Thanh, Bồ Đào, Mai Quế Lộ
Kia Ngũ Gia Bì, Biên Tái Tửu xanh vùng tri ngộ
Đây trên quầy bình Thiệu Hưng, Nữ Nhi Hồng
Chợt vẫy mình đang trôi nỗi giữa dòng sông
Không bờ bến, quên nặng nề thân xác
            Hãy cùng nhắp Hennessy, Cognac
            Hoặc Martell, Gin, Rhum, Whisky
            Còn champagne và chai lớn Brandy
Ta phơi phới bay cùng trời, cuối đất
Thuyền có khẳm nhưng trùng dương rất chật
Rượu hừng rồi chếch choáng các người ơi!
Đi về đâu xa vắng những môi cười?
Ô hay khóc, nhớ gươm thần đã rỉ
Mời anh chị giơ cao bầu thanh khí
Uống cạn rồi xin đập vỡ chén ly bôi
Cho lòng ta xung động tiếng bồi hồi
Những âm nhọn càng làm ta choáng váng
Này thời gian có ngọt ngào năm tháng?
 
        Thành sầu chừng phiêu lãng
         Bầy chim uyên lơ đãng vân du
       Đi đầu Xuân, về cuối Thu
Gào bên sóng rượu, sương mù hơi men
        Hóc Môn, Bà Điểm thân quen
Ấm tầng xương thịt còn chen nho hồng
         Ta đi tìm nhánh xương rồng
Nấu nồi ngô, lúa thêm nồng nàn hơi
 
          Các bạn của tôi ơi!
 Ngoài xa vẫn vọng bao lời Việt Nam
 
             Nơi đây xứ sở ngàn quan ải
             Mỗi trái tim thành một cái am
             Mỗi thiết tha không hề trở lại
             Chén rượu thanh bình đắng vị cam
 
Chao ôi, cố quốc muôn trùng làm sao khổ mãi!
            Khi ra đi vườn xưa sầu hải ngoại
             Lệ long lanh, ngần ngại đôi bờ
             Nào biết đâu định mệnh huyền cơ 
 
           Thơ ôi nghiêng ngữa phút giờ
Rượu đời chưa cạn, ngồi chờ sao Mai
            Mênh mang một ngả linh đài
Trải lòng ụa máu, vẫn nài bạn vô
        Rượu đang gọi dưới nấm mồ
Luyến lưu thi sĩ. tửu đồ buồn thay!
 
             Ừ, thì ta say, ta say
Uống thêm, cứ uống chén đầy, chén với
        Lưu Linh, Nguyễn Bính một thời
Tản Đà, Lý Bạch ấy người thành danh
        Đứng lên tinh thể tan tành
Lung linh trong bước tửu hành vô biên...
 
 
Hà Trung Yên 
 
(Ngày 22 tháng 4 năm 2000, nhà thơ lão thành Hà Thượng Nhân từ San jose, California sang Atlanta, Georgia với thi sĩ Cung Trâm Tưởng và nhà văn Đào Văn Bình . Trong buổi nói chuyện về thi ca tại nhà anh Lê Nhật Thăng, anh Lê văn Dương đã diễn ngâm tuyệt vời bài thơ Vô Biên trên. Ngay sau đó nhà thơ Hà Thượng Nhân đã hạ bút họa lại tại chỗ bài thơ này. Ông viết một mạch, hầu như không sửa chữa gì cả. Chúng tôi chép lại đây để mời các bạn thưởng lãm thi tài. Và đối với chúng tôi, đây là một kỷ niệm vô cùng quý giá.)
 
  
 
Bài Họa
 
 
Bạn bè đó trên bước đường lưu lạc
Mùa Xuân thắm vẫn thấy buồn man mác
Thấy cuộc đời thay đổi lớp lang
Chợt soi gương, nhớ thân phận da vàng
Nhớ đất khách đã mấy mùa lá rụng
Nhớ lại lúc lệnh truyền cùng bỏ súng
Nhớ Quê Hương khi chưa bước xa quê
 
        Nhớ như là nhớ lời thề
Ngoảnh nhìn sông nước lòng tê tái lòng
 
         Chưa về như đã chờ mong
Chưa vơi chén đắng, rượu hong nội buồn
 
Chưa bình minh sao đã vội hoàng hôn
Chưa sum họp đã kinh hoàng thất lạc
Lòng chúng ta nào có gì đổi khác
Trước hay sau vẫn vững một niềm tin
Vẫn cặp môi tươi, vẫn khoé mắt nhìn
Tưởng quen thuộc mà hóa là xa lạ
Vẫn sông núi, vẫn cỏ cây hoa lá
 
            Hôm qua đã chẳng hôm nay
Ngước nhìn lên làn mây trắng xưa bay
 
     Mà ta không rượu vẫn say
Con đường xưa, ngọn gió này đấy thôi
 
     Rượu nào cay cả đôi môi
Cầm bằng nước lũ cuốn trôi dư đồ
 
     Cầm bằng muôn lớp sóng xô
Mới vừa chợp mắt cơ hồ đã xưa
 
 
     Bỗng dưng trời lại đổ mưa
     Có ướt mấy gian lều cỏ?
Khó vẩy bút để gào mưa, thét gió
Lại quay về tủi hổ tấm lòng thơ
Lại quay về cho trọn một cơn mơ
Ta vẫn đó như bước vào mê lộ
Sao nhớ vậy  những buổi chiều hội ngộ
Những bình minh rực rỡ mấy bông hồng
Những đêm buồn trăng sáng một dòng sông
Những khói bếp trên mái tranh xơ xác
Những tiếng sáo chiều Hè như muốn nhắc
Cất đi anh những chai rượu Uýt ky
Cách trùng dương mòn mỏi bước chân đi
Bốn phương rộng vẫn mênh mông trời đất
Mà một bước quay đi lòng đã chật
Lòng nhủ lòng, đừng nhớ nữa lòng ơi!
Có gì đâu mà để tắt tiếng cười?
Hoa với lá vẫn bên thềm rủ rỉ
Mặc năm tháng, chẳng để mòn chí khí
Nhớ người xưa gõ chén”Sổ ly bôi”
Câu thơ ai nhắc lại vẫn bồi hồi
Vẫn tỉnh táo sao đã nghe choáng váng
Gỡ tờ lịch ngỡ là quên ngày tháng
Đau xót bước chân phiêu lãng
Trăm năm một giấc phù du
 
      Tháng ba đã tưởng là Thu
Chưa say, tóc đã mịt mù khói men
      Thế nhân ai lạ, ai quen
Những ai ngơ ngác đua chen bụi hồng
 
      Sông Thu vắng vẻ cá rồng
Thiếu Lăng rượu phỏng đã nồng mấy hơi?
 
       Tài hoa, ta hởi, ta ơi!
Ca Dao rót mãi những lời Bắc Nam
 
 
   Dù cho đây chẳng là biên ải
   Chẳng là thủa ấy Bạch Vân Am
   Sao bước chân này không trở lại
   Hiên sau trăng sáng giãi vườn cam
Chớp mắt đó mà tưởng chừng như mãi mãi
Và quê nội, và ở đâu quê ngoại?
Và con sông chia cách đã đôi bờ
Và con người vẫn sớm tối mưu cơ
 
      Bây giờ tưởng lại bao giờ
Chưa chiều hôm đã vôi chờ sớm mai
      Chưa thơ một cõi linh đài
Dù mong ảo giác, đã nài hư vô
      Nghĩa trang lại mấy nấm mồ
Có đau khi một cơ đồ đổi thay?
 
Đập ly thôi chẳng muốn say
Hận này khó rót cho đầy chén vơi
Ấy là chữ thế, chữ thời
lẽ nào làm một con người vô danh
 
         Chưa say chén đã tan tành
Nghiêng tai nghe bước quân hành ngoài biên...
 
 
Hà Thượng Nhân
04 22 2000

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.