Mà Có Nắm Tay Rồi Cũng Tuột
Một tối trăng (*)
Rồi một sáng mưa…
Hôm nay, mồng Bốn (**)
Lúc tàn trưa
Quan tài Võ Phiến không còn đó
Người ta đưa vào Nhà Hỏa Thiêu!
Những giọt nước mắt
Lệ trời và lệ người
Thi nhau nhỏ xuống trên nền đất
Gió chớm Thu
Buồn lắm, đủ chưa?
Bác Võ Phiến ơi
Chào vĩnh biệt
Nơi đây Viễn Phố, Bác nằm nghe!
Dẫu là hạt bụi nằm thao thức
Trọn một đời là giấc ngủ thôi!
Con lau nước mắt, con chào Bác
Không nắm bàn tay, được, cũng buồn
Mà có nắm tay, rồi, cũng tuột
Cổng đời khép chặt cánh Âm Dương!
Bốn mươi năm…chỉ là cơn mộng
Biết mộng mà sao lại ngủ vùi?
Non, Nước, Biển, Sông, Mây Trắng, hỡi
Bình nhang tàn rụng khói bay hơi!
Trần Vấn Lệ
(*) Tối trăng 16 tháng 8 năm Ất Mùi, nhằm đêm 28 tháng 9 năm 2015, nhà văn Võ Phiến thở hơi cuối cùng. Ông chết!
(**) Buổi sáng 4 tháng 10 năm 2015, trời bỗng mưa, gia đình và bằng hữu làm Lễ Chào Vĩnh Biệt Ông, sau đó quan tài Ông được chuyển tới nhà hỏa thiêu, “Về đâu hạt bụi vàng thao thức theo bánh xe lăn vòng khát khao…” như thơ của Huy Cận…