Thơ mới hiện đại VN
Ngậm Ngùi, Bài Thơ Dang Dở , Giẻ Rách
 #1 |
Ngậm Ngùi
Tóc xưa dài đến bao giờ.
Mắt xưa vời vợi, áo xưa dù nhàu.
Thì thôi gọi mãi tên nhau.
Nắng lên, chiều xuống khối sầu chưa tan.
Hoàng hôn tím giấc mộng vàng.
Cánh chim rời rã đã tan giấc ngày.
Thương em dáng nhỏ vai gầy.
Hạc kêu trong mộng đôi tay muộn phiền.
Chiều nay có một gã điên.
Gấp hoài cánh hạc thả miền đau thương...
Hạc gầy núp bóng thùy dương.
Tình yêu vỗ cánh …lược gương ngậm ngùi.
Bài Thơ Dang Dở
Mỗi đứa nhìn một hướng,
Đến bao giờ được nhau.
Ngày vẫn qua hờ hững.
Tóc xưa ai bạc màu.
Tình ngày xưa độ lượng.
Đâu nghĩ chuyện nghèo , giàu.
Tình yêu nay ngạo nghễ.
Sao quá nhiều thương đau.
Chỉ sợ đời dâu bể.
Chẳng sợ thiếu cau trầu...
Ai đâu màng nhẫn cỏ.
Áo ai xưa dù nhàu.
Vai ai gầy guộc nhỏ.
Tình còn đây ai đâu.
Bài thơ còn dang dở.
Mặc thời gian qua mau
Nếu sợ tình tan vỡ.
Sao nỡ giết đời nhau
Giẻ Rách
Trong mắt ai ta là đồ giẻ rách.
Dùng lau nhà …may lắm được chùi chân.
Thơ ta viết ai xem như đá, gạch.
Lát đường đi … một loại xà bần...
Trong đêm đen thơ ta ứa máu.
Lệ chứa chan quặn thắt buồng tim.
Lúc giật cục vần gieo nháng lửa.
Khi chênh vênh ….lặng lẽ…im lìm…
Thơ lai láng nhấn chìm đời ta đó.
Thơ viên dung , che chở , êm đềm.
Thơ nghẹn ngào khao khát một vầng trăng.
Ôi thiên thu ! Tiếng lòng mở ngõ..
Là giẻ rách ta làm thơ giẻ rách.
Mặc cho ai rẽ rúng , xem thường.
Chống thiên hà…Xoay chuyển càn khôn.
Lấy giẻ rách lau màn đêm thăm thẳm…
Thơ vá lại đời ta…định mệnh.
Ôm câu thơ ta hát khúc ru mình.
Giữa hoang tàn lấp ló một bình minh.
Thơ quằn quại ...Tái sinh ngày quạnh quẽ...
Ý kiến bạn đọc
Vui lòng
login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin
ghi danh.