Apr 18, 2024

Viết về tác giả & tác phẩm

Nhà thơ Nguyễn Bính gởi lại trong trái tim tôi...
Trần Thị Hiếu Thảo * đăng lúc 06:23:06 AM, Aug 19, 2015 * Số lần xem: 2129
Hình ảnh
#1

      Xin hân hạnh viết bài này ,Nó không phải là một bài bình luận thơ, cũng không phải là bài giới thiệu nặng cân  về tác phẩm và tác giả thơ NB ,mà  bài viết… Chỉ là một nỗi niềm yêu thương, tôi muốn nhớ lại thế thôi.

      Ngày đó tôi có môt người yêu, anh ta yêu thơ NB, và lúc nào đến với tôi cũng đem thơ NB ra đọc để tỏ tình với tôi .Thật lạ kỳ anh yêu thơ NB như hơi thở anh …Có lẽ đó  cũng là một tình yêu đẹp mà tôi chưa bao giờ quên trong đời.Dù chồng tôi có  muốn tẩy não tôi cũng không được, tôi tỉ dụ như vậy... vì nó đã thuộc về những gì cuả tôi.

Nhớ những  ngày quen nhau  anh thường đọc bài thơ này cho tôi nghe:

Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi!
Nào đâu cái yếm lụa sồi ?
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân ?
Nào đâu cái áo tứ thân ?
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen ?
Nói ra sợ mất lòng em
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
Như hôm em đi lễ chùa
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều

.(CHÂN QUÊ-NB)

Và cái ưu thế anh biết hát,.Tiếng hát anh rất ấm đậm đà , nên hay hát cho tôi nghe, ngâm thơ cho tôi thưởng thức thơ NB , và tôi đã yêu anh trong thời gian đó. Yêu rất mực...yêu chân thành. và có thể nói tình yêu đó với  tôi vô cùng da diết. ...một thời.

 Chính lẽ đó nên tôi đặc biệt cảm tình thơ NB.sau thơ HMT.

Thơ NB như ăn vào da thịt máu huyết tôi, mỗi khi anh xướng lên: bằng hơi thờ cuả tiếng hát thì thầm:

Sáng trăng sáng cả vườn chè

Một gian nhà nhỏ

Ði về có nhau

Vì tằm tôi phải chạy dâu

Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay

Chồng tôi thi đỗ khoa này

Bỏ công kinh sử

Từ ngày lấy tôi

Kẻo không rồi chúng bạn cười

Rằng tôi nhan sắc

Cho người say sưa

Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa :

Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng.

Một quan là sáu trăm đồng

Chắt chiu tháng tháng

Cho chồng đi thi

Chồng tôi cỡi ngựa vinh quy

Hai bên có lính hầu đi dẹp đường

Tôi ra đứng tận góc làng

Chồng tôi xuống ngựa

Cả làng ra xem

Ðêm nay mới thật là đêm

Ai đem trăng giải lên trên vườn chè.

(Trăng Sáng Vườn Chè -NB)

Rồi anh tối ngày cứ đọc bài thơ này cho tôi nghe, và thỉnh thoảng hát lên tận kề miệng tôi,Tôi cứ đánh anh yêu anh , và nói:

- “Thôi đủ rồi mà” hát hoài mệt quá!

Vẫn chưa đủ ,anh lại cứ mê   đọc mãi bài này mà tôi cứ cười hoài. .

Dạo đó tôi còn trinh trắng và thơ ngây .Tuy năm đó tôi đã lên 17 tuổi.

Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ…
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…
Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.

Nhiều lúc nghe nhiều tôi  lại giả đò giận và nói : "-Giỏi thì làm riêng môt bài cuả mình đi lấy thơ người ta đọc hoài ,thấy ghét quá hà..."

Anh mỉm cười không nói và không chiụ thua vẫn cứ ê a đọc . Thiệt ra người ta nói đúng," đừng nghe những gì con gái nói là chỗ đó"!.Tôi cũng thích anh đọc đó chứ ,mà làm bộ nói thế thôi. Đôi khi đứng im thì tôi lại nhéo đau   ,Và bảo

: -Anh đọc cho hết em nghe đi,em nói thế nhưng thích mà .
Anh  vui mừng khi tôi thích .anh  giọng ngân lên:buồn bã mà dễ thương...

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào, trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được dẫm lên.

Nghiã là ghen quá đấy thôi

Thế là yêu quá mất rồi

  nghiã là cô là tất cả

Cô là tất cả cuả riêng tôi

(Bài thơ: Ghen -Nguyễn Bính)

...Anh lại nưả vui nưả buồn đọc bài này nưã, để ghẹo và tỏ tình với tôi .Vì anh cũng rất sợ

 

 

 

 

nếu như ngày đó tôi xa anh.

 

 

 

Ai đem rắc bướm lên hoa

 

Rắc bèo xuống giếng rắc ta vào nàng

Ai đem nhuộm lá cho vàng

Nhuộm đời cho bạc cho nàng phụ ta (Thơ NB)

 Nhà  anh thì ở xa tôi.Cách nhau một cái huyện anh làm công việc KS nông nghiệp một nông trường. và vô tình một ngày anh đã gặp tôi và biết tôi,  tối ngày cứ thẩn thờ bên tôi và đọc thơ .Nhưng tôi bảo:

-Nhà anh không ở gần em mà?

Anh cười, một nụ cười rất hồn nhiên:
-Anh tưởng tượng gần thôi…Thì anh ra ở nhà chú em .nhìn em sang bên ,nhà cách một hàng rào thì cũng như cách một giậu mồng tơi thôi  .

 Anh trả lơi thế .Và rồi bài này do la là anh đọc nhiều nhất

 

 

 

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,

 

 

 

Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn

 

Hai người sống giữa cô đơn,

Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.

Giá đừng có dậu mùng tơi,

Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.

 Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...

Có con bướm trắng thường sang bên này.

Bướm ơi ! Bướm hãy vào đây!

Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...

Tại sao không thấy nàng cười,

Khi hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.

Mắt nàng đăm đắm trông lên...

 Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,

Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?"

(Trích Cô Hàng Xóm-Nguyễn Bính)

Và tôi nhớ có một năm đó, tết ÂL ngày 28 mà anh vẫn chưa về ,Cứ loay hoay trang hoàng cảnh tết trong nhà chú tôi, và nhà tôi .Nào hoa vạn thọ,hoa cúc,hoa mai,hoa thượt dượt… hoa lan anh hoa mồng gà…Mặc dù tôi không  mượn, rồi đọc thơ để ghẹo tôi bài này:

XUÂN VỀ-Nguyễn Bính
Đã thấy xuân về với gió đông
Với trên màu má gái chưa chồng
Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn giời đôi mắt trong

Từng đàn con trẻ chạy xum xoe
Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe
Lá nõn nhành non ai tráng bạc
Gió về từng trận gió bay đi

Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Đầy vườn hoa bưởi, hoa cam rụng
Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng

.......
 và “chuyện tình tôi và chàng” cũng dở dang…Sau lần chót năm đó anh  sưả soạn   ăn tết cho nhà tôi.Và anh lại đổi đi xa ,rồi anh  ghen với một người con trai khác... nên chúng tôi đành xa cách....

Mãi đến sau này ,mặc  cho ván đã  đóng thuyền ,nhưng xuyên suốt cuộc đời tôi ,khi tôi lấy chồng trong Nam và về lại quê .vẫn thỉnh thoảng nhớ chàng và không quên được thơ NB., và một người yêu thưở 17 hay đọc thơ NB cho tôi nghe ...

Ngay cả hôm nay biết bao nhà thơ ra đời, cách viết cách tân kỷ thuật đổi mới, Tôi vẫn thích  và vẫn quyến luyến … Song thơ NB  mãi mãi là những vần thơ  nhẹ nhàng,trong sáng mà sâu thẳm,  chân phương và tinh hoa một cách đáng yêu .Mãi gợi cảm và luôn đọng lại trong lòng tôi ,...Một thưở xa xưa và thy mình sng trong nó …...

 Người viết: TTHiếu Thảo

 

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.