Oct 03, 2025

Thơ mới hiện đại VN

Mới Tháng Bảy Thôi Em Lá Chửa Vàng / Mây Từng Đám Mây Bay
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 10:55:09 AM, Jul 18, 2015 * Số lần xem: 784
Hình ảnh
#1

Mới Tháng Bảy Thôi Em Lá Chửa Vàng

Hôm qua nóng từ năm giờ sáng, mặt trời lên từ giờ đó, mùa Hè!  Hôm nay, thì, em ạ, lạ ghê:  tám giờ hơn mà mặt trời còn ngủ.  Lũ chim sẻ chưa thấy ra khỏi tổ và lũ bồ câu không có tiếng gù gù…Đó là sự “vô thường” hay là một cơn mơ?  Trời không có dấu hiệu một cơn mưa sắp tới, vòi nước tự hành trong vườn hoa vẫn tưới.  Chiếc xe bus, ngoài đường, vừa mới chạy qua, ngang…

 

Mới tháng Bảy thôi em, lá chửa vàng.  Và mùa Thu sang, bây giờ, chẳng thể!  Em biết chớ, bây giờ ở Huế, đang mùa Hè, phượng vĩ đơm bông, trên sông Hương ai đó lấy chồng, mười hai bến nước, bến nào trong, đục?  Em biết không, viết mấy dòng này mà nước mắt muốn ứa ra, nhớ ngày em đi xa…Buổi sáng đó, mặt trời dậy trễ, em sắp sửa chào Mạ Ba, bỏ Huế, áo hoàng hoa em mặc tựa như trăng…

 

Ai bảo em là giai nhân?  Câu thơ của Lưu Trọng Lư, em biết!  Và…có nhiều người đã chết chỉ vì một câu thơ!  Anh đang muốn vén mây, những đám mây mờ, anh muốn tìm trăng để anh quỳ lậy, nói với trăng:  Trăng à, thức dậy!  Đã bình minh!  Anh muốn gửi cho em một tờ giấy màu xanh, hai trang trống – bức thư tình không có chữ!  Anh nhớ em không còn lời nói nữa.  Tiếng chuông Chùa, đâu, đó, vọng, vang, vang…

 

Mới tháng Bảy thôi em, lá chửa vàng, anh nhắc lại câu thơ hồi nãy…để bài thơ này thành một dãi mù sương!  Anh gửi cho em một buổi sáng anh buồn, anh gửi cho em trái tim anh trăng khuyết…ai biểu trăng cứ ở biệt trong mây…Chữ nghĩa của thơ thấp thoáng hao gầy, tóc của em sao nhỉ có bay bay trong gió?  Anh nhớ em!  Nhớ đôi môi màu đỏ…Đỏ mắt mong chờ một kiếp lai sinh!

 

Trần Vấn Lệ


Mây Từng Đám Mây Bay

Em bây giờ…khác quá!  (mấy mươi năm rồi mà!  Mấy mươi năm anh xa…đến Dran cũng khác!).  Em à, xưa Đà Lạt với Dran cận kề.  Nay, anh đi chưa về…Dran đành muôn dặm!

 

Em tay bồng, tay ẵm, tay nào nắm tay anh!  Tóc hai đứa hết xanh dù rừng xanh còn đó!  Đây, khúc đèo Eo Gió; đây đường lũng Cà Beu.  Những gốc thông bơ vơ mình tựa lưng hồi xưa, mình núp khi trời mưa, mình đùa khi trời nắng…Dran chừ xa lắm, em, thấy, mà thăm thẳm, em thăm thẳm mắt huyền, cái miệng còn rất duyên, đôi môi dù có nhạt.  Anh nhớ sao, Đà Lạt.  Anh nhớ nhất, em thôi!

 

Anh thả đám mây trôi, những câu thơ ngơ ngác…Em có quyền hờn mát, bây giờ, trời ơi, em!

 

Dran, anh không quên, vì em, anh rất nhớ, những ngày mình đi bộ trên bờ đập Đa Nhim, những lần anh hôn em mắt lim dim ghét lạ! Tất cả rồi như lá, lá vàng bay, đang Thu.  Một Đà Lạt sương mù, một Dran xanh biếc, bao nhiêu năm biền biệt…Em ơi buồn, mây trôi…

 

Em ơi buồn, xa xôi dù tấm hình trước mặt, em tay nào nắm bắt lại kỷ niệm nữa đâu…Em đã bới gọn đầu, tóc thề chắc có khóc?  Những lần anh vuốt tóc, em cười, em nhớ không?  Tấm hình em tay bồng, tấm hình em tay ẵm, tay nào níu muôn dặm, tay nào kéo khăn nhung?  Em ơi những mùa Xuân chỉ còn trong quá khứ…Mình bay trên đồng lúa, mình bay trên đồi hoa…chào Việt Nam ước mơ, chào Thiên Đường trong mộng…Bao nhiêu năm mình sống, mình ước gì, xa xăm…

 

Em, hỡi ơi Cố Nhân!  Dran…thì Cố Quận!  Anh đang đứng giữa nắng mà mưa trong mắt rồi!  Đây cũng có núi, đồi, Dran không hiện diện, chỉ tình em lưu luyến mây từng đám mây bay…

 

Trần Vấn Lệ

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.