Đêm Nay Đêm Mười Sáu
Đêm nay, đêm Mười Sáu, trăng tròn như tuổi em, hồi em rất có duyên, hồi em còn đi học…Hồi em gió bay tóc, tóc thề như mây bay…Hồi đó như đêm nay, em ơi, trăng Mười Sáu!
Đường đẹp người đi dạo, trời đẹp trăng cô đơn. Đêm nay, đêm thật buồn, nghĩ tới em, và nhớ một chuyến đò đã chở em đi mất bao giờ…Hồi đó những câu thơ đuổi theo em, mười bảy. Hồi đó em có thấy mỗi lần chải đầu không? Đêm nay đêm mênh mông như mặt sông gió lộng. Người Lính đã buông súng đứng ngó mình tàn phai…Biết mình rất nhớ ai. Biết mình đã tuyệt vọng…
…Thì thôi, trong đời sống, cái bóng trăng trôi dài. Rồi trăng cũng tàn phai, đêm mai, rồi đêm mốt…Gió bay từng sợi tóc, tóc vắn, dài, thiên thu!
Tôi nhắm mắt, cúi đầu, khép ánh trăng trong áo. Những nhịp cầu hư ảo, những bến đò hư vô…Tôi không hỏi em mô bởi vì trăng im lặng. Em đi đâu có nhắn một lời cho trăng xưa…Em ơi những câu thơ chảy dài theo mái tóc, Me nói “Con đừng khóc, gái lớn thì theo chồng!”(*). Những cây cải lên ngồng, vàng ơi trăng buổi sáng…
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Nguyễn Bính:
Gái lớn lên ai cũng lấy chồng
Có gì mà khóc, nín đi không?