Apr 19, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Thư Của Chúng Mình - Thơ viết cho M. A 1949
Hà Thượng Nhân * đăng lúc 07:58:02 PM, Jan 07, 2009 * Số lần xem: 2129

THƯ CỦA CHÚNG MÌNH
o o o o o =&= o o o o o

LỜI NÓI ÐẦU
Tập thơ này thực ra chỉ là những bức thư bằng thơ tôi viết cho vợ cách đây gần 40 năm khi nằm bệnh ở một làng quê thuộc Phủ Nông cống, tỉnh Thanh Hóa. Thơ không có ý định cho đăng báo, hoặc in thành sách mà chỉ dành riêng cho hai người đọc.
Bấy giờ bạn tôi, một nhà văn chuyên viết tiếng Pháp, anh Nguyễn Tiến Lãng (ở cùng một nhà, cùng dạy một trường với tôi) cứ năn nỉ tôi cho phép anh dịch sang Pháp văn. Anh Lãng cũng xa vợ con như tôi nên dịch thơ là một cách để mượn tâm sự của người mà gửi gấm lòng mình. Vả chăng, theo anh thì người Âu châu chưa hề có một tập thơ nào viết về tình yêu đối với vợ. Hoặc đây là một sắc thái riêng của người phương Ðông vốn chịu ảnh hưởng sâu đậm của Khổng học chăng ?
Tôi đã từ chối vì lời thơ có tính chất riêng tư. Thơ của chúng tôi “Thơ của chúng mình” như tên tập thơ đã minh định.
Nay tóc tôi đã bạc, anh Nguyễn tiến Lãng không còn nữa. Ðọc lại thơ cũ, tôi vẫn bồi hồi xúc động như ngày nào. Ba mươi tám năm trời trôi qua (Tập thơ được viết vào năm 1949). Bao nhiêu đổi thay, bao nhiêu mất mát. Tập thơ vẫn chưa hề được công bố. Tôi bỗng nghĩ rằng : “Cuộc đời tạm bợ này còn có gì ý nghĩa hơn là tình yêu nữa không. ? Nỗi lòng của chúng tôi cũng như nỗi lòng của triệu triệu người vào cùng một lứa tuổi. Vậy thì tại sao không công bố. Tình yêu không có tuổi, lòng ta không già.
Saigòn, 6-9-1987
Kỷ niệm ngày thành hôn
của con trai Hoài Bắc.


LÁ THƯ THỨ NHẤT

Quê nhà trông lại lòng đau,
Yêu nhau thế ấy, nhớ nhau thế này.
Vuốt mái tóc, nắm bàn tay,
Những đêm chung gối, những ngày chung mâm !
Những chiều mưa gió âm thầm,
Những trưa con khóc, anh nằm... em ru.
Ðã nghe lành lạnh sang Thu,
Kề vai mặc kệ trăng lu đỉnh đầu.
Có xa chi mấy mà sầu ?
Sông Trà (*) bãi Xú cũng câu cảm hoài !
Hương thơm phảng phất trong ngoài
Quen sao hơi thở, ngậm ngùi bước đi.
Nụ cười, khóe mắt làn mi,
Giờ đây mới biết biệt ly não nùng.
Thịt da cọ sát quen chung,
Chăn đơn sao đủ ấm lòng em ơi !
Phòng riêng vò võ phương trời,
Sớm hôm thui thủi đôi người ngóng trông.
Chẳng là mười núi năm sông,
Mà nghe cũng đã mênh mông dặm ngàn
Viết thư đã cực muôn vàn,
Nhà bên còn não tiếng đàn lả lơi !
Giờ sao cắn gắn đôi môi,
Xiết em thật mạnh mà cười hở Minh ?
Ðêm nào hai đứa chúng mình,
Ôm nhau đến ngạt vẫn hình như xa.
Yêu nhau trời đất bao la,
Hơi dồn dập xiết làm da mặn nồng.
Buông ra lại lạnh vô cùng,
Lại ôm nhau, lặng hôn không nói gì.
Trời khuya sương đổ nữa đi,
Gió tha hồ thổi, lạnh thì chúng ta...
Ðêm nào mát mẻ trăng tà,
Tóc em gội ướt lòa xòa chấm vai.
Anh ôm, em gỡ tay cười,
Anh hôn, lấy chiếu trải ngồi trông sao.
Gió sông từng đợt bay vào,
Ngả đầu giữa ngực nao nao chuyện trò..
Nhà trong bỗng tiếng con ho,
Buông nhau ngoài bến con đò gõ sương.

Chao ơi là nhớ là thương!!
Chúng ta không thể dặm trường cách xa.
Một ngày cũng nặng quan hà,
Hàng tuần, hàng tháng khổ là bao nhiêu.
Cuộc đời gắn một chữ yêu,
Vắng nhau buổi sớm, buổi chiều cũng không.
Thịt da quen thói nằm chung,
Chỉ hơi em thở ấm lòng anh thôi !!
Chỉ em mới đẹp nụ cười,
Chỉ em mới đủ cuộc đời anh say.
Nhớ làm sao, nhớ thế này,
Gục đầu lại đụng bàn tay của mình. !!

9-3-1949
H.T.N.
(*) Tên một con sông chảy qua làng tác giả

LÁ THƯ THỨ HAI

Khi gần gũi tưởng xa thì cũng vậy,
Ðến khi xa mới biết khổ vô cùng.
Em ơi em ! Nói hai chữ nhớ nhung,
Nghe dễ thế mà não lòng lắm đấy...

Bao kỷ niệm trở về anh bỗng thấy,
Bên bếp rơm, gò má đỏ em tôi...
Cười như điên, chẳng hiểu tại sao cười.
Lúc ghì riết cánh tay mềm ngả gối.

Miệng uống hơi nồng, thịt da bối rối,
Sát ngạt rồi vẫn tưởng hãy còn xa.
Quấn quýt nhau hôn cháy bỏng làn da,
Vẫn lạnh lắm ghì thêm cho hóa một.

Yêu nhau quá, môi rít môi đến ngộp
Thân ngọc ngà không thẹn hiến dâng nhau.
Ôm chặt thêm cho máu đọng như dầu,
Cho tình ái đốt bừng giây khoái lạc.

Anh xiết chặt người em trong cảm giác,
Nửa điên cuồng, nửa lại rất đê mê.
Em lả đi trong hơi thở gần kề,
Càng đẹp quá hồng hồng đôi má đỏ.

Cả vũ trụ lúc này anh chẳng rõ,
Em ghì anh, anh ghì chặt, đôi ta.
Lúc yêu nhau ai tính toán gần xa ?
Ai e lệ thẹn thùng che đậy nữa ?

Anh chẳng biết xác ta vừa bén lửa ?...
Chỉ hay rằng hai đứa đã yêu nhau.
Ðêm hay ngày, hai đứa quấn vào nhau,
Ấy thế đó mà cách xa, lạ quá...

Cùng sông núi, cùng đất trời thanh Hóa,
Núi sông buồn vì thiếu một em Minh.
Cũng lúa xanh theo làn gió rung rinh,
Cũng cô gái chợ trưa về hối hả.

Người với cảnh làm sao mà thiếu cả,
Em ơi em ! Mưa lạnh đó không em ?
Gió chiều nay thổi rạt nửa bên rèm,
Nhìn sách vở càng ngẩn ngơ cách biệt.

Anh buồn vui ? Quê nhà em chẳng biết,
Em nhớ thương, anh có rõ gì đâu ?
Trọn tuần nay, nằm nghe bệnh riêng sầu,
Ðêm khó ngủ, tưởng em kề sát cạnh !!

Ôm riết lấy, trời ơi chăn chiếu lạnh,
Mùa này đây tu hú gọi ngoài hiên.
Ðất Bộ Ðầu hoa gạo đỏ vô biên (1)
Ðôi bờ dậu Phù Quân (2) đang đổi lộc (3)

Nước thêm mát vì đêm khuya có lúc,
Anh đưa em xuống tắm giữa canh sương.
Nhớ không Minh dưới ánh sáng trăng suông,
Chúng mình dỡn ôm nhau vui biết mấy ?

Anh nhẹ đỡ ngang lưng em học quẫy,
Nước chòng chành, anh vội bế say sưa.
Lên bờ rồi, chẳng hiểu tắm hay chưa,
Da em trắng dẵm ánh trăng lồng lộng

Chấp muôn sách vẽ với muôn cảnh mộng,
Cũng không bằng em đẹp giữa đêm nay.
Minh ơi Minh nhắc lại vẫn còn say,
Còn ngây ngất phút giây giờ khắc ấy.
Còn ngan ngát hương nồng đây với đấy...
Có lúc nào khuây nhớ được em đâu ?
Những khi buồn giở ảnh lặng nhìn nhau,
Môi chạm giấy tưởng em nhìn đắm đuối.
Ôi ! những nịu tóc rơi mềm rũ rượi,
Chính vì em, anh biết cuộc đời tươi.
Tuần sau về, anh sẽ cắn đôi môi,
Ghì em sát trong vòng tay hối hả

Anh sẽ bế em ngồi bên gối lả,
Cả người anh, nệm ấm ngả em ơi !
Vui bao nhiêu khi hớn hở Minh cười,
Hôn tới tấp, yêu anh như hóa dại.

Chương bé nhỏ, ngây ngô nhìn ngoảnh lại,
Cũng cười theo và rối rít “cha, cha”...
Có yêu nhau mới biết nghĩa đường xa,
Có ly biệt mới hay sầu tưởng nhớ.
15-3-1949 H.T.N.
(1) Tên làng của Tác giả
(2)Tên một thứ cây quả giống quả mận Ðalạt nhưng nhỏ hơn, trái chín vào mùa Hè.
(3) Lá non

LÁ THƯ THỨ BA

Ôm riết thêm vào, yêu nhau chút nữa,
Uống hơi nồng từng đợt sóng say sưa.
Không gì thơm, gì ấm được lòng ta,
Bằng môi đẹp em Minh quen thuộc ấy.

Có những lúc hai đứa mình cãi lẫy,
Hờn nhau vì một cớ rất không đâu.
Ðể khi lành càng quấn quýt thêm nhau,
Men tình ái dâng tràn đôi má đỏ.

Ôi ! Lúc ấy làm sao em rất nhỏ,
Bế trên lòng tưởng bé mới lên hai.
Có những đêm rủ rỉ suốt canh dài,
Chăn gối ấm, thịt da mình sít sát.

Anh xiết chặt, em ghì thêm ngột ngạt,
Ôm lấy nhau, gắn quấn lấy nhau đi.
Thời gian trôi trong từng phút mê si,
Áo quần hở trắng trong màu đạo giáo.

Chúng ta mộạng hay là đang tỉnh táo,
Buông nhau rồi để lại quấn nhau thêm.
Chăn không êm mà lụa cũng không mềm,
Tay em mở là đất trời bốc lửa.
Yêu đến thế còn đòi gì hơn nữa,
Khi bế con, vén lên bầu vú sữa.
Khi ăn mơ, ăn nhót, miệng chua chua
Khi đánh bài lừa kẽ để ăn thua,
Khi uống nước hay ngồi may nhớ lắm.

Kể sao xiết tình ta như bể thẳm,
Như không gian, như trời đất bao la.
Một nghiêng đầu đủ bút mực reo ca,
Một nước bước đủ chim ngàn ríu rít.

Huống năm tháng sát kề nhau quấn quýt,
Ăn cùng mâm, ngủ cùng chiếu, cùng chăn.
Khúc sông Trà (1) làm sóng gợn lăn tăn,
Nước liệu có chảy xuôi về Cổ Ðịnh ?

Ta sẽ tắm trong lòng người phồn thịnh,
Từng chứa đầy hương vị của em ta.
Minh ơi Minh buồn lắm nhé tài hoa,
Xây mãi mộng, đáp hoài công sách vở.

Văn chương thấm lòng ta từ những thủa,
Rất ngây ngô ngồi ngắm ánh trăng suông.
Mây bay đấy, cổng ngõ mịt mù sương,
Thuyền gõ cá vật vờ sang nẻo vắng.

Chó lối xóm sủa vang rồi vắng lặỳng,
Hàng cây im trầm mặc đứng trong đêm.
Lòng dạt dào những cảm giác không tên,
Chín, mười tuổi đến trường chưa nghuệch ngoạc.

Vài hàng chữ vết tay còn đẵm mực,
Ðã bâằng khuâng nhiều chuyện rất vu vơ.
Ngoài giờ chơi cặm cụi tập làm thơ,
Trong lớp học giở xem pho kiếm hiệp.

* Giữa võ đài, anh hùng phai sự nghiệp,
Này nương nương, này đạo sĩ, chao ôi.
Hơn mười năm ngó đã rất xa xôi.
Tưởng thành thị chỉ là hai dẫy phố.

Mấy cột điện, vài ba hàng bánh phở
Nghề lò chum (2) với những tiếng hay hay.
Không “tau, mi” mà lại “tớ, tao mày”
Không “rứa hỉ” mà lại là “thế chứ”
Năm tháng chuyển lặng yên vào quá khứ,
Ôi hai mươi, đẹp đẽ tuổi hai mươi.
Lòng trai mơ nhân loại gấm hoa tươi,
Cả xã hội góp chung thành bạn lứa.

Quả chỉ ngọt, đường chỉ bằng phẳng đá,
Và còn ta thì chỉ có yêu thôi.
Yêu điên cuồng người bạn nhỏ xinh tươi.
Học chẳng giỏ nhưng mà hay đứng nhất.

Vài ba tháng bỗng đâu lòng bứt rứt,
Áo hồng ai vừa mới phất qua hiên.
Bạn trai chưa đã khát được tình duyên,
Vừa mới lớn tung bừa ra ánh sáng.

Người chẳng đón thì dạn dày ra ánh nắng,
Lại yêu thêm trăm vạn sắc màu xinh
Nhưng trời ơi, ai có biết thằng Ninh,
Chưa sóng gió, bước còn non dại lắm.

Giữa mùa Hạ kinh thành hoa phượng thắm,
Trái tim non lần ấy đỏ như hoa.
Huế, người ơi tan nát đáy lòng ta,
Từ buổi đó, vùi đầu trong sách vở !

Cho thiên hạ, toàn lũ người quái gở,
Ghét chua cay đàn gái nhỏ ngây thơ.
Thù phấn son, thù lịch sự... bơ vơ
Hà Nôi xấu như mụ già lẩm cẩm.
Chỉ ăn cắp, điêu ngoa và đĩ bợm
Ta ngang tàng coi rẻ giá Thăng Long...

Một mùa Thu hoa đỏ mọc đầy lòng,
Sao vàng chói trân màu trời bất diệt.
Ôi vinh quang, ta là trai nước Việt,
Bước phăng xây dựng một ngày mai.
Ði say sưa giữa nhân loại đang cười,
Tay mở rộng tìm nhau trong nằng mới.

Bỗng một sớm áo vang bay phất phối,
Tình thơ giầu hơn bể rộng trời cao.
Mà nghĩ đâu nhỏ hẹp tựa lòng ao,
Buồn một chuyến tin chắc rằng đã cạn.

Ðây không phải một ý gì rất bạn,
Mà là yêu, mà chính nói: Ta yêu.
Em oi em đắm đuối biết bao nhiêu.
Minh chắc nhớ nhiều đêm trên gác rộng.

Anh tủi cực vùi đầu trong giấc mộng,
Nghĩ bên kia em hẳn ngủ yên lành.
Mơ vui tươi mà bỏ lửng quên anh,
Giờ thì đó, xa nhau như thế đó.

Sao chẳng hóa cho anh làm tiếng gió,
Phong em nằm lọt sổ thổi vi vu ?
Sao mùa này lại chẳng chính Mùa Thu,
Ðể ta thấy áo vàng tươi trước ngõ ?

Sao lá cỏ lại chẳng là lá cỏ,
Của Bộ Ðầu trong đó có em Minh.
Của Bộ Ðầu trong đó có Chương xinh ? (3)
Ðể ta riết, ta ghì nguôi nỗi nhớ...

Minh, Minh ạ ngoài ba mươi cây số,
Nhớ là sao, nhớ thế hở em ơi.
Nay Thứ Tư mai sắp Thứ Năm rồi,
Hai tuần nữa anh mới về em ạ !

Hai tuần lễ, mười bốn ngày vội vã,
Thời khắc trôi chậm trễ quá đi thôi.
Câu ca dao ngẫm đúng đến muôn đời,
Một ngày vắng, bằng ba năm chẳng thấy !

Ðây tạm gửi chút lòng trên mặt giấy,
Và ôm em trong những giấc chiêm bao.
Hôn say sưa trên miệng thắm hoa đào
Mà nũng nịu : Anh bắt đền, nhớ lắm.

H.T.N.
(1)Tên một con sông chảy qua làng tác giả
(2)Tên một con đường phố thuộc thị xã Thanh Hóa, nơi thuở nhỏ tác giả thường trọ học.
(3) Tên con đầu lòng của Tác giả


LÁ THƯ THỨ TƯ

Lại đau, lại ốm trời ơi !
Nằm đây vò võ đôi hồi gió mưa.
Tiếng gì trong lũy tre thưa ?
Gà vừa gáy sáng, kẻng vừa tan canh ?
Tay ai giờ vuốt tóc mình,
Thở dài mà nói : đầu anh nóng nhiều !
Bạn bè đông cũng cô liêu,
Bao nhiêu thăm hỏi, bấy nhiêu hững hờ.
Trời ơi ! Cổ Ðịnh xác xơ (1)
Ðẩy ta vào chốn bơ vơ thế này
Ðã không có một bàn tay,
Chăn đơn thêm giá những ngày cuối Ðông
Quê nhà xa lắc vời trông,
Hàng rào chắn cả muôn trùng núi non.
Nghĩ xưa dặm khách héo hon,
Nhớ gì hơn nhớ vợ con đợi chờ ?
Dăm ba tiếng trẻ u ơ,
Vòi ăn khóc bú ngây thơ lạ lùng.
Minh ơi Minh, truyện nhớ nhung,
Nhắc làm chi để cho lòng quặn đau ?
Lợi danh cám dỗ mãi nhau
Trước đà thế ấy, biết sau thế nào ?
Tương lai ngọt nhạt đón chào,
Sách đèn chẳng lẽ để vào hư không.
Sức trai ngang dọc vẫy vùng,
Buồn đau ốm mãi còn mong nỗi gì ?
Ðã từng mỏi gối kinh kỳ,
Mực trào máu nóng, viết vì những ai ?
Văn chương tăm tắp đường dài,
Hơn mình chỉ một chữ tài đó thôi.
xxx
Ðêm nay, ủa lại khuya rồi,
Kẻng trường lại đổ từng hồi não chưa.
Ngoài kia trời lại vẫn mưa,
Trong này chăn gối đánh lừa chiêm bao.
Tủi làm sao ? Nhớ thế nào ?
Minh ơi Minh ! nói thế nào hở Minh ? ?
Cháo ai hâm lại dùm anh ?
Thuốc ai cân, sắc (2) cho mình hở em ?
Yếu mềm ai ghé mắt xem ?
Áo ai phơi giặt, giúp đem gấp vào ?
Nửa đêm khát nước, ôi chao !!
Trở mình bụng đói như cào em ơi !!
Mưa rơi rơi, mưa rơi rơi,
Mái tranh sùi sụt bốn trời mưa sa.
Với tay xương cọ vào da,
Lả đầu lại chỉ mình ta hỡi trời !
Tốt làm sao, tốt lắm thôi,
Ðốt đèn trơ bóng con người ốm đau.
Mưa rơi có lẽ sân sau,
Nhà ta quê nhỏ Bộ Ðầu có mưa ?
Chiếu chăn Minh ngủ rồi chưa ?
Hay nghe gió lạnh thổi đùa chấn song.
Giật mình lại tưởng... mà không (3)
Thứ Ba nhầm lẫn chờ mong mất rồi.
Em ơi ! Minh của anh ơi !
Ðêm nay não đến tơi bời ruột gan.
Ðợi cho gà gáy canh tàn,
Gian bên người ngáy, muôn vàn lệ rơi.
Vò tay giận bứt tăm hơi,
Muốn kêu một tiếng trời ơi cũng thừa.
Cô đơn nghĩ đã thấm chưa ?
Mà đêm vẫn tối, mà mưa vẫn nhiều ?
Người ta ríu rít sơm chiều,
Còn ta xa cách đủ điều em ơi !!
Thứ Hai 21/03/1949
(1)- Tên một làng thuộc Phủ Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa, nơi tác giả dạy học.
(2)Cân và sắc thuốc Bác
(3)Bấy giờ tác giả phải dạy mỗi tuần 8 vào các ngày thứ Hai, Thứ Ba, Thứ Tư.

LÁ THƯ THỨ NĂM

Tu hú kêu rồi, mưa vẫn rơi,
Mưa rơi buồn gửi bốn phương trời.
Mái tranh từng khoảng sầm u uất,
Khói nhỏ vương đầy mưa tả tơi.
Bút mực then nhiều năm tháng đó,
Tài hoa chửa quá một trò chơi.
Dăm câu lạc lõng niêm điên dại,
Tâm sự lu mờ vẹn dặm khơi.
Ẩm ướt ngoài kia mưa mãi nhỉ,
Ngàn sau giấc mộng dễ đà nguôi ?
Chao ôi ! Phai loãng dần tin tưởng,
Ðể cách xa nhau nín thở dài.
Khói lửa ngày đên hoen sắc máu,
Cỏ cây e cũng đến tơi bời.
Là trai chẳng lẽ ... nhưng em ạ,
Anh dẫu sao đi cũng một người.
Gần gũi đã từng lưu luyến thế,
Dễ quên ngay được miệng xinh cười ?
Kề vai, tựa má chung chăn gối,
Ôm riết ghì nhau quấn quýt vui.
Thịt da cọ xát còn nghe lạnh,
Nay cách xa thì khổ mấy mươi ?
xxx
Lá vẫn rụng nhiều, ngày chửa rụng,
Âm u dằng dặc bóng mây trôi.
Ngoài xa tiếng ếch kêu vang dội,
Làng mạc chìm sâu giữa biển trời.
Chợ sớm người đi chân đã vãn,
Quê nhà, em có nhớ em ơi !!
Ðã hay người trước trong ly rượu,
Gìm cái u sầu sâu đáy chai.
Song anh chẳng thể ... em anh ạ,
Rượu chỉ làm ta thêm nhớ thôi.
Vả chăng em vẫn thường căn dặn,
Anh đau yếu thế chớ đua đòi.
Cho nên từ buổi vào Khu Bốn (1)
Rượu chửa khi nào chạm đến môi.
Lòng chửa khi nào nguôi thắc mắc,
Con thơ, vợ dại nẻo xa vời !!
xxx
Ðến lớp giữa giờ đang giảng dạy (2)
Bỗng dưng ngừng bặt, lệ trào rơi.
Thương em thui thủi ai trò chuyện ?
Con quấy vòi luôn khổ ngậm lời.
Ra vào vò võ chồng xa vắng,
Biết có yêu mình hay mải chơi ?
Khăn nâu, áo vải vương duyên nợ,
Say đắm hoài công nghĩ đến ai ?

Có lúc đang nằm tung đứng dậy,
Tôi về Hậu Lộc với em tôi (3)
Các anh không mảng gia đình mặc,
Tôi trẻ, tôi yêu quý cuộc đời.
Bạn cười làm tủi lòng, anh giận.
Mưa để làm gì, mưa mãi thôi.
Ngày mai hăm sáu, kia hăm bảy,
Còn hiểu gì đâu sách vở ơi !!
Mà họp, mà bàn mà dạy dỗ,
Tôi giờ chỉ biết có Minh thôi.

Học trò nhiều buổi lân la hỏi
Sao bộ anh ( 4) trông thật lạ đời ?
Anh em tất cả vui như vậy,
Anh chẳng cười đùa với một ai ?
Lắc đầu anh lạng quay nơi khác,
Chương của Ba (5) giờ chắc đã chơi ?
Minh của anh giờ đang tính sổ ?
Lo tiền chung đứng mở lò vôi.
Anh hèn yếu quá ! Em anh ạ !
Chẳng đủ làm cho vợ được vui.
Mưa vẫn mưa nhiều, ngày chửa hửng,
Ta đau ốm mãi thế trời ơi !.
Còn hai tuần nữa, mười ngày nữa,
Anh được ôm mình đến ngạt hơi
Anh được cắn lên đôi má ửng,
Mà kêu : Yêu lắm lắm em ơi !!!

25-3-1949 H.T.N.

(1) Khu Bốn gồm 6 tỉnh :Thanh, Nghệ, Tĩnh, Bình, Trị, Thiên
(2) Bấy giờ tác giả là giáo sư một trường bán quân sự.
(3) Tên Huyện của Tác giả
(4) Học trò của trường gọi giáo sư là anh.
(5) Ba tức là Cha.

THƯ THỨ SÁU

Nhớ bữa nọ ôm anh em nói :
Ðược gần kề no đói cũng vui
Anh đi, nhà vắng trong ngoài,
Ra vào thui thủi, bùi ngùi nhớ nhau.

Anh lẳng lặng cúi đầu hỏi khẽ,
Hay qua Hè ta sẽ cùng đi ?
Lắc đầu em bảo : Thế thì,
Lợn gà, bông lúa ai vì ta chăm ?

Anh nhìn lại đăm đăm không chớp,
Tóc lòa xòa lớp lớp rủ vai...
Em tôi ! Yêu quá em ơi !
Phấn son tuy mới, con người ngày xưa.

Thành thị vẫn còn chưa xóa được,
Người đàn bà thuở trước Việt Nam
Tiếc công, tiếc việc ham làm,
Ðồng rau, mớ cám lo toan trong ngoài.

Em đẹp lắm trong lời thủ thỉ,
Truyện ngựa xe, xa xỉ giết nhau.
Tuổi non đã biết gì đâu,
Ðua đòi ăn mặc, phong lưu mãi rồi.

Ðâu đã biết những hồi trắc trở,
Bạn bè nhiều hăm hở rong chơi.
Bỗng nay nghĩ tới ... À ơi,
Ngủ đi chốc dậy đừng vòi mẹ, con.

Một bên Chương hãy còn trứng nước,
Một bên chồng mơ ước viển vông.
Tưởng như vạn dặm chim hồng,
Chuyên xoay vũ trụ non sông chữ tài.

Ấy thế đó, hôm mai lần lữa,
Chiều được chồng, nuôi dỗ được con.
Ðể dành vật lạ của ngon,
Ðợi anh mới giở, chứ còn em thôi.

Nghĩ đến thế bồi hồi muốn khóc,
Lợi danh chi trằn trọc mơ màng.
Gần nhau bóc củ khoai lang,
Dọn mâm cơm muối, ngắm hàng cải xanh.

Quần áo rách của anh em vá,
Sách vở bừa, vội vã cất ngay.
Chăm nom từ cái móng tay
Ðầu kia chải rối, dép này hỏng quai.

Nắm hạnh phúc bỏ hoài chẳng biết,
Lại còn đi tha thiết vẩn vơ.
Hờn em những truyện bâng quơ
Giận em vì truyện bất ngờ không đâu.

Có lẻ chiếc ốm đau mới rõ,
Ai hoài công nhòm ngó thuốc thang ?
Cháo cơm để đã sẵn sàng,
Chao ôi nhớ lám quê làng em tôi.

Thèm được rít đôi môi nóng hổi,
Uống miệng em trong mỗi hôn dài,
Thầm thì được ghé bên tai,
Chiều anh kẻo nữa đến mai anh buồn.

Thèm được bế luôn luôn trên gối,
Ðược ôm em tối tối nằm chung.
Gác chân quấn chặt ngang lưng,
Nắm tay cắn má tưng bừng mến thương

Ðược kề gối bên giường thủ thỉ,
Qua tuần sau anh nghỉ năm ngày.
Minh ơi ! Minh nhớ không đây :
Tháng Ba, Hăm Sáu (1) là ngày sinh Chương.

Ðấy kết quả tình thương vô hạn,
Ðấy thịt da ta gạn đúc thành
Ðấy là một nửa của anh,
Ðấy là một nửa của mình, em ơi !

Ta kỷ niệm bằng cười hoan hỉ,
Bằng ôm nhau rủ rỉ sau xưa.
Bằng ôn những truyện tình cờ
Ðã xui hai đứa bây giờ với nhau.
Bằng đọc lại những câu thơ ấy,
Bằng xem chung, giở mấy trang này.
Bằng trong chén rượu cùng say,
Cất mâm ngả gối dang tay đón mời.

Mặc còn sáng hay trời sắp tối,
Sát gần nhau, phôi phối say mê.
Cùng nhau nguyện một lời thề,
“Yêu nhau trọn kiếp, chẳng hề phụ nhau” (2)

(1) 26- Mậu Tý (1948) là ngày sinh con đầu tác giả

26-3-1949 H.T.N.



LÁ THƯ THỨ BẢY

Nhớ vợ con héo rầu khúc ruột,
Viết thư đi não nuột chờ thư,
Chờ thư vò võ tâm tư
Em ơi ! Em hiện giời như thế nào ?

Nghe họ nói em sao sổ mũi,
Chắc nắng mưa đi lại tự do.
Kiêng khem em chẳng nghe cho,
Thuốc men chẳng liệu mà lo giữ mình !!

Ðến viết thư cho anh cũng vậy,
Chỉ ít dòng cho thấy chữ nhau.
Gọi là những lúc ốm đau,
Giở xem gọi chút bạn bầu canh khuya.

Em cũng cứ nọ kia chẳng viết,
Khiến truyện nhà nào biết mảy may.
Khổ chưa những lúc thế này,
Buồn chưa ? Anh kẻ đêm ngày nhớ thương
Dẫu chỉ một dặm đường ngắn ngủi,
Ðôi ba ngày cũng tủi riêng tây.
Huống chi từ đấy đến đây,
Phải là gần gũi phút giây bao giờ !!

Mà em nỡ thờ ơ trời ạ,
Chắc nghĩ rằng xa lạ nỗi chi.
Nhớ thương chẳng lẽ nói gì ?
Chồng con thì dẫu biệt ly cũng thường.

Việc gia đình yêu thương khác lắm
Nhớ người yêu say đắm đã đành.
Nước hoa vẩy đậm giấy xanh,
Lệ em ướt đẵm vì anh đã nhiều.

Anh hình như chẳng yêu em nữa,
Sao để em lần lữa chờ thư.
Ðêm ngày vò võ mà như...
Xa xôi có biết tâm tư thế nào ?

Người ta nói : Má đào sẽ nhạt
Lấy nhau rồi sẽ bớt yêu nhau.
Em tôi không biết nghĩ sao,
Riêng anh, em đọc dùm nhau tập này.

Em sẽ thấy đắm say rất mực,
Mới rõ là anh thực chỉ yêu...
Bởi vì tin cậy bao nhiêu,
Vợ chông ai có nửa điều tiếc nhau

Khi ôm ấp, trước sau suồng sã,
Dẫu hiến dâng cũng chả ngại gì.
Cuộc đời còn có e chi ?
Yêu bao nhiêu lại đẹp vì bấy nhiêu !

Chưa cưới xin chỉ yêu một nửa,
Nửa vẫn còn kín hở giữ nhau.
Quá Chiều lại nghĩ về sau,
Lòng người như bể, nông sâu khó dò.

Nên yêu đấy mà lo, mà sợ,
Ðâu đàng hoàng như vợ chồng ta.
Thế nhưng hàng tháng cách xa,
Thư không buồn viết nghĩa là làm sao ?

Anh dù có thế nào đi nữa,
Vẫn yêu em hơn cả đời anh.
Lọ chi nghiêng nước, nghiêng thành,
Mới làm say đắm được mình em ơi !!

Ðêm khuya lắm, ngoài trời rả rích,
Sáu ngày liền tịch mịch mưa rơi.
Mưa rơi nghe não lắm rồi,
Ðắp chăn định ngủ, bồi hồi nhớ em

Lại nhỏm dậy giở xem cuốn sách
Ðâu cũng toàn chữ :cách xa Minh
Ngậm ngùi mình lại hỏi mình,
Biết em có hiểu thấu tình ta không ?

Hay lại trách lông bông nghệ sĩ,
Vợ với chồng dạn dĩ đã quen.
Mà thương, mà nhớ rõ phiền,
Ai đi lẩn thẩn, dại điên thế trời !

Không ! Em chắc không đời nào vậy,
Chắc nhớ anh lắm đấy đêm nay.
Quần đùi mua vải đang may,
Tưởng Hân (*) còn nghỉ nào hay đi rồi !

Mưa rả rích vẫn rơi từng giọt,
Ngọn đèn dầu gió lọt đong đưa.
Ngồi đây lắng tiếng trời mưa,
Ðợi cho gà gáy, cho vừa một đêm.
(*)Tên một người ở cùng làng, cùng làm việc ở một cơ quan với tác giả
Ðêm 27-3-1949 H.T.N.

LÁ THƯ THỨ TÁM

Khổ lắm mà thôi Minh hỡi Minh,
Ốm đau buồn vắng chỉ riêng mình.
Tháng ba sao lạnh hơn mùa lạnh ?
Em ở quê nhà có nhớ anh ?
Chương nhỏ đã lành hay vẫn ghẻ ?
Còn ho hay đã khỏi, em anh ?
Ðàn gà mỗi độ về chơi nhỉ,
Lại chuyện lung tung giữa chúng mình.
“Anh cho ăn thế rồi quen đấy,
Quẩn suốt ngày thôi mệt lắm anh !
Vú Bông (*) đi vắng trong con giúp
Em hái mồng tơi liệu nấu canh.
Lợn gà còn chửa cho ăn nữa,
Bếp núc không chèn bỏ lạnh tanh”
Nhưng anh lười biếng anh từ chối :
“Ðang bận đàng này, tí đã Minh
Vùng vằng em giận : Còn quần áo,
Sách vở bừa ra đấy mặc anh !
Có sao lại cáu rồi la hét
Anh lại càng trêu : Cái đã đành
Càng chê anh củng chê gô trán,
Em gắt : Sao không chọn tốt lành !
Rồi em mếu máo trông xinh lạ,
Chúm chím anh đùa : Gái tỉnh Thanh.
Có bà lão móm hăm ba tuổi,
Ai biết làm ơn đoán giúp anh.
Em liền hờn dỗi không chơi nữa,
Bỏ chạy ra sau khóc một mình !
xxx
Chao ôi ! Ðau ốm tháng nay rồi.
Nghĩ chẳng xa mà nhớ lắm thôi
Hôm qua trường chuyển qua làng khác,
Bỏ rớt mình ta lẻ ngậm ngùi.
Muốn chắp cánh bay về Hậu Lộc,
Ôm em bõ lúc tủi xa vời.
Ôm em cho ấm nhiều đêm lạnh,
Dằng dặc phương mờ mưa tả tơi.
Trưa nay gục gối bên trang sách,
Giấc mộng văn chương đã rã rời.
Lòng riêng thổn thức niềm cô quạnh,
Gà xóm vui gì gáy mãi thôi.
Tung chăn trỗi dậy trong thương nhớ
Trăm ý vò tơ, dạ rối bời
(*) Tên một lão bộc
Kỷ niệm hôm trường chuyển về Lưỡng Ðinh
Cũng thuộc Phủ Nông Cống

31-3-1949 H.T.N.

BÀI PHỤ THÊM VÀO

Nằm buồn giở đọc thơ xưa,
Ai hay ngày ấy bây giờ khác xa.
Này đây cũng nỗi nhớ nhà,
Này đây phòng vắng canh ta ốm đau.
Này đây bụi chuối, vườn cau,
Này đây đất khách trắng màu quan san.
Mười năm giấc mộng chưa tàn,
Ðổi thay tất cả, mưa ngàn lại rơi .
Bao nhiêu thắm được phai rồi,
Con đường dằng dặc, đất trời bao la.
xxx
Bốn hôm cơm thuốc không qua,
Mới hay sầu não mấy là nhớ nhung
Xóm quê buồn tẻ vô cùng,
Ngoài sân mưa đổ, lạnh lùng chiêm bao.
Ốm đau mãi thế này sao ?
Tuổi trai chẳng lẽ phí vào thuốc men.
Ðêm đêm khêu tỏ ngọn đèn,
Trơ mình nghĩ đến bon chen những người.
Ngực vồng sức trẻ hai mươi,
Nghênh ngang điệu bước, nụ cười thanh niên.

Chúng mình... trời lạnh vô biên,
Tài hoa chuốc lấy ưu phiền mà thôi.
Bao nhiêu nguyện ước phai rồi,
Mái tranh mưa đổ, từng hồi nhạt tênh.
Mây um mặt núi, đầu ghềnh,
Thuyền ai lối xóm, bập bềnh khói sông ?
Ba gian nhà vắng mênh mông,
Bạn bè có nghĩa gì không nữa trời.
Nhớ em lắm lắm Minh ơi !!
Ở đây đất khách quê người ai thhương ?
Lấy ai ngồi ghé bên giường
Chăm anh bát cháo, thìa đường hở Minh ?
Dạo nào nghĩ lại mà kinh,
Cả đêm cứ quẩn bên mình anh lo.
Tỉnh ra chuyện, chuyện trò trò,
Ðầu anh nóng lắm, em cho mời thầy !
xxx
Chăn đơn vò võ giờ đây,
Ngoài sân chỉ thấy lá cây xạc xào.
Tiếng mưa thăm thẳm bờ ao,
Nhà bên và tiếng kẻ nào ru con :
“À ơi ! Cu ngủ cho ngon,
Bố cu đi trẩy nước non chưa về” !
Chao ôi công việc bộn bề,
Nước non hàng tháng chưa về là ta.

Gì hơn được nỗi nhớ nhà,
Mưa nằng nặng hạt, trăng tà, tà sương !!

31-3-1949
3-4-1949 H.T.N.

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.