
mấy hôm nay trời ấm, cây đơm trái đã nhiều, bầy kéc không ai kêu / về đậu đầy dây điện…
Chim kéc không biết liệng, chỉ biết bay theo đàn, khi đậu, đậu một hàng, thấy dễ thương chi lạ…
Kéc lông xanh màu lá. Lá cũng xanh màu chim. Cả vườn cây đang im, bỗng rung rinh cành biếc…
Những trái xanh mời kéc. Kéc phá nhiều hơn ăn. Vườn xanh sân cũng xanh / những trái kéc tha rớt…
Ngẩn ngơ là cây ớt, trái chín đỏ mọc mời, bầy kéc như ham chơi, luớt qua thôi, bay hết…
Ngoại ngày xưa than mệt / khi thấy bầy kéc về, cau thì kéc không mê / nhưng xoài thì rất thích…
Hễ vườn cây nhúc nhích / là biết có kéc rồi. Những người khách không mời, Ngoại cầm cây sào đuổi!
Ngoại quá già, Ngoại đuối, Ngoại đi theo ông bà, con cháu Ngoại bê tha / thấy kéc về mặc kệ…
Trưa nồng nàn ở Huế, kéc nồng nàn tiếng kêu. Nhớ Ngoại, thương bao nhiêu, chắt chiu vì con cháu…
Chừ, quê người nương náu, kéc kia, Ngoại không còn! Tôi lững thững trong vuờn / chẳng buồn la đuổi kéc…
Biết là Ngoại đã chết, đời còn chi để mơ, để đầu ngả trên bờ - đôi bờ vai còm cõi…
Ngoại ơi con nhớ Ngoại. Bờ vai Ngoại con thương. Bờ vai Ngoại, Quê Hương…của con đâu còn nữa!
Con mơ về Nam Phổ. Nhắm mắt…mà mây bay. Mở, thấy kéc đậu đầy, Ngoại ơi…hàng dây điện!
Trần Vấn Lệ

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&7
Như Mây Bay Qua Cầu
Bạn tôi không còn Mẹ / cũng đã hơn mười năm. Bạn thường về Việt Nam, bảo rằng về thăm Mẹ.
Trước tấm lòng hiếu đễ / của bạn, tôi cúi đầu. Đời tôi mây qua cầu, không đám nào trở lại…
Coi như từ xa ngái / tôi chết trên chiến trường / Mẹ Cha tôi rất thương…mà nước non trên hết!
Coi như tôi xa biệt / hai bờ vai Ngoại tôi. Tôi nhớ miệng Mẹ cười / thấy đứa cháu nhõng nhẽo…
Coi như chim chèo bẻo / một lần hót, rồi thôi. Tôi sống là bởi Trời / chưa bắt hồn tôi, đó!
Bạn lên đường, tôi ngó / chiếc xe khuất cuối đuờng. Bạn vẫn còn Quê Hương, tại sao tôi lại mất?
Tôi chắp tay hỏi Phật, Phật bảo đời vô thường. Tôi tựa lưng Giáo Đường, Chúa dang tay, mệt mỏi!
Tôi chẳng còn gì nói / còn chăng những bài thơ…Mẹ Cha tôi dưới mồ / chắc thương con, hỉ xả?
Thơ tôi rồi như lá, xanh tươi rồi úa vàng. Tôi nghĩ những cây nhang, cháy, tàn, và…tro bụi!
Trần Vấn Lệ