| 
               
             
             
             
             
            Hà Thượng Nhân nối điêu tập thơ  
              
            Sương Chiều Thu Đọng  của HuệThu(muốn đọc thơ huệthu xin bấm vào link này) 
                
            H.T.Nhân viết thành Thơ  Đôi Lời Trước Sách:   
             
            Mười năm đó tôi xếp thơ tôi lại  
            Xếp lòng tôi. Ít nhất một lần quên.  
            Những nỗi buồn thật hết sức tự nhiên.  
            Vu vơ lắm! - nỗi buồn nào chẳng thế ?  
             
            Sương Chiều Thu, đọng thành lời kể lể  
            Thành lời kêu, tiếng gọi nỗi buồn xưa.  
            Là tập thơ gom vội ý tình cờ,  
            In dấu ấn trài tim tôi nồng cháy.  
            Tôi sợ nó bay đi như tôi thấy  
            Cây liễu buồn, đàn chim sẻ chuyền xa.  
            Con lý ngư nằm chết ở trong hồ.  
            Tôi không muốn đem thơ mình xé bỏ,  
            Tôi không muốn xé niềm thương, nỗi nhớ  
            như đôi khi xé bỏ trái tim mình.  
            Tôi giữ gìn, tôi hết sức giữ gìn  
            Nhũng gì đó mà mình còn giữ được  
            Như... Thôi nhé! Dù những dòng nước mắt  
            Sương chiều thu nhất định sẽ lem thôi,  
            Khi bình minh lấp lánh cuối chân trời.  
            Bởi đời sống phải kết bằng mơ ước.  
            Vẻ rực rỡ ngoài kia tôi thấy trước  
            Nhưng mà ôi! đang bóng tối hoàng hôn,  
            Phủ mênh mang trên ngọn lá sầu đông  
            Đang nhánh liễu xạc xào trong gió chướng.  
            Ánh trăng ấy nhạt nhòa trong tâm tường.  
            Tôi soi tôi vào những giọt sương trong.  
            Tôi yêu tôi vì tôi có tấm lòng,  
            “Lìa ngó ý tơ lòng còn vướng mắc”  
            Đó là chuyện của bông sen biển Bắc,  
            Chim trời Nam, Tôi lại cánh chim trời !  
             
            Sương Chiều Thu, tiếng nói của muôn đời,  
            Kinh vô tự, chép tình yêu vô ngữ .  
             
            Hà Thượng Nhân  
            Bài Tựa Sương Chiều Thu Đọng  
            của Huệ Thu  
            H.T.Nhân viết thành thơ Lục Bát  
             
             
            Mười năm xếp lại thơ mình  
            Xếp luôn cả những mối tình dở dang  
            Muốn quên ? Hoặc đã quên chăng ?  
            Mà sao vẫn cứ mang mang nỗi buồn  
            Nỗi buồn. Ồ nhỉ vẫn còn  
            Vẫn vu vơ giống nỗi buồn xưa nay  
             
            Chiều Thu Sương Đọng . Chau mày  
            Vội vàng góp nhặt những ngày rất xa  
            Những ngày vừa thoáng hiện ra  
            Không in đậm dấu trong ta hỡi trời!  
            Như đàn chim sẻ rong chơi  
            Chuyền trên cành liễu khơi khơi trước nhà  
            Như con cá chép đêm qua  
            Vừa nằm chết cứng trong hồ con con  
            Ai đi xé trái tim non,  
            Như đem xé bỏ thơ muôn thuở tình  
            Giữ gìn tôi cố giữ gìn  
            Cà dòng nước mắt của mình ngày xưa  
            Sương Chiều Thu Đọng tan chưa  
            Bình minh đã hiện ước mơ đã về  
            Sống là mơ ước đam mê  
            Sầu đông lá đổ bên lề hoàng hôn  
            Đêm trăng đã nhạt lối mòn  
            Những cơn gió chướng dập dồn liễu xanh  
            Giọt sương đọng lại mong manh  
            Thì mình soi lại bóng mình xem sao  
            Biết đâu, thật đó, biết đâu  
            Tôi yêu tôi giống ngày nào yêu ai !  
            Ơi chim, đất rộng, trời dài  
            Lưu ngàn sau hoặc một vài lời kinh  
            Mà kinh nếu đã vô thanh  
            Thì ngàn trang sách vẫn đành vô ngôn...  
             
            Hà Thượng Nhân  
             
             
             
             
            Thoáng Nhớ  
             
            “Đêm qua ta mơ thấy ta  
            Vác hòn núi nhớ lội qua biển sầu  
            Tìm người bán rượu gần nhau  
            Tình cờ nhặt được mấy màu thời gian !”  
             
            Huệ Thu  
             
             
            Hỡi cô con gái tài hoa  
            Vác hòn núi nhớ lội qua biển sầu  
            Biển dù muôn trượng chẳng sâu,  
            Núi ngàn triệu tấn có đâu nặng gì ?  
            Nặng sao bằng nỗi si mê ?  
            Xé mây anh gói gửi về tặng em  
             
            *  
             
            Biển thèm men rượu biển gào.  
            Em đem rượu đắng rót vào biển say.  
            Chỉ cần anh nắm bàn tay  
            Đôi môi cũng đã thơm ngây nỗi buồn  
             
             
            Hà Thượng Nhân  
             
             
            Ngọc Lan  
             
            Ngọc lan em tặng cho anh,  
            Bỗng dưng sao lại biến thành Bích Tiên  
            Cô học trò nhỏ Lâm Viên  
            Tỉnh ra thơm ngát một bên túi này.  
             
            Hà Thượng Nhân  
             
             
            Sương Chiều Thu đọng  
             
            Sương chiều Thu đọng  
            có tan không?  
            nhánh liễu reo chi  
            những tiếng lòng  
            Gió thoảng bên tai  
            ngờ tiếng thở  
            hái cho ta với  
            nụ hoa hồng !  
             
            Sương Chiều Thu đọng  
            mắt âm u  
            ai đốt lòng ai  
            khói tỏa mù  
            một dải sông xanh  
            đùa sóng bạc  
            Thu này Thu nửa  
            tiếp bao Thu ?  
             
            Huệ Thu  
             
            Sương chiều Thu đọng tan không,  
            Liễu reo chi những tiếng lòng ngày xưa ?  
            Gió bay hơi thở còn ngờ,  
            Hoa hồng ai hái bây giờ tặng nhau ?  
             
            Sương Chiều Thu Đọng muốn lau,  
            Khô sao cho được niềm đau chẳng cùng !  
            Đốt thơ hay đốt tấm lòng,  
            Chiều tàn khói sóng trên sông bạc đầu...  
             
            Dịch Kinh Vô Tự  
             
            Cúi xuống hôn vùi trang giấy  
            Thơ bay chữ nghĩa thành không.  
            Nhìn ra trời đất mênh mông  
            Còn lại vô tình ánh mắt.  
             
             
            Hồ Như Thoảng Động  
             
            Rượu dù ngàn chén vẫn chưa say,  
            Lời nói làm sao lại đắng cay ?  
            Con sóng ngàn năm đùa gió thổi,  
            Biết đâu trăng đã sáng đêm nay.  
             
            Xin anh lòng nhẹ như mây trắng  
            Cay đắng coi như hớp rượu nồng  
            Em sẽ theo anh ngàn vạn lối  
            Trăng tròn mình có biết hay không ?  
             
            Hồ nước nhìn xem phẳng lặng tờ  
            Trùng Dương tím ngắt một mùa thơ.  
            Gặp nhau ta cám ơn trời đất  
            Mai mốt dù cho mỏi mắt chờ.  
             
            Anh buồn đã có em thương nhớ  
            Có ngọn đèn khuya vẫn ngẩn ngơ  
            Em nếu như buồn ai vuốt tóc,  
            Rưng rưng nâng chén cạn men thu ?  
             
             
            Khép Lại Cho Em  
            Thế Giới Sầu  
             
            Chẳng mời anh cũng cứ vào,  
            Để xem cá lội nát nhàu trăng Thu.  
            Để xem trong cõi phù du,  
            Chậu bonsai mấy công phu cho thành ?  
             
            Anh vào mây ngả màu xanh,  
            Mấy con chó nhỏ thấy mình bỗng vui  
            Thơ Đường đọc lại ngậm ngùi  
            Tiếc gì nhau nhỉ một lời thưa anh  
             
            Một lời nói thật chân thành,  
            Một tia mắt chớp để dành làm duyên  
            Một lời ngày ấy Bích Tiên  
            Nhắn em lớp Sáu chưa quên bao giờ.  
             
            Giò lan lá mượt không ngờ  
            Những chùm xanh tím như thơ chúng mình  
            Lan tươi trong nét thơ tình  
            Có tàn sao được nửa vành trăng xưa ?  
             
            Sân hoa thắm mãi thấy chưa  
            Tay vin cành liểu cho vừa Thu sang  
            Trúc xinh không mọc giữa đàng  
            Ai đem Cổ Trúc chắn hàng Hiên Xanh  
             
            Rót ly bia, rót cho anh !  
            Rót cho em rót cho thành tiệc vui  
            Sao con anh vũ ngạâm ngùi,  
            Nghe như lời gọi lời mời ngẩn ngơ  
             
            Ly bia em uống bây giờ  
            Nữa mai bia ngấm thành thơ không chừng...  
             
             
            Một Chiều Hạ Thu  
             
            Nhớ nhau quên sớm hay chiều  
            Quên xưa cuối dốc con diều bay cao  
            Quên chừng lá cỏ xôn xao,  
            Heo may hoặc đã lọt vào huê viên ?  
            Trúc vàng nửa mái Thanh Hiên  
            Nửa vành trăng sáng Giáng Tiên chưa về  
            Mùa Thu, Thu đã gần kề  
            Màu hoa phượng tím đã tê tái sầu .  
             
             
            Thoáng Nhớ  
            Mênh Mông  
             
             
            Có dấu chân nào trên cỏ dại  
            Hương thơm lưu lại những ngày xưa !  
            Dường như mùi cốm len trong gió  
            Đã tái sinh ngày giữa buổi trưa  
            Buồi trưa anh đứng bên hiên vắng  
            Mới đó mà như lại đã không  
            Mới đó mà như trời đất rộng  
            Chưa bằng một thoáng nhớ mênh mông  
             
             
            Bao Giờ  
            Anh Đến Thăm  
             
            Hôm qua, chắc hẳn anh thao thức  
            Chủ Nhật mà buồn đến thế sao ?  
            Em gọi mơ hồ nghe tiếng gió  
            Anh đi uống rượu ở phương nào ?  
             
            Thứ Hai lầm lũi em về đó  
            Một vết thương sâu mãi chẳng lành  
            Đã trọn mười năm từ dĩ vãng  
            Em buồn anh có biết không anh  
             
            Bao giờ anh mới về anh nhỉ  
            Tay vuốt dài trên mái tóc say  
            Hơi thở nồng trên mi mắt ướt  
            Buồn em mây trắng cuối trời bay  
             
            Anh nói một lời tha thiết đi  
            Nữa mai chẳng biết nói năng gì  
            Anh về trong buổi chiều hiu quạnh  
            Qua nghĩa trang buồn những mộ bia  
             
            Anh có tưới dùm đôi giọt lệ  
            Bonsai tàn ở góc vườn xưa  
            Em từ đáy mộ nghe xanh cỏ  
            Trời nắng bây giờ đã lại mưa !  
             
             
            Đêm Qua  
             
            Đêm qua ta mộng thấy ta,  
            Tay trong tay dạo đồi hoa với chàng.  
            Chàng im. Nghe tiếng chân vang,  
            Nghe trong hơi thở nắng vàng thiết tha.  
             
            Đêm qua thức dậy xót xa,  
            Giường đơn ta lại với ta. Một mình  
            Sương loang cửa kính vô tình,  
            Tưởng đâu giọt lệ chảy quanh chỗ nằm.  
             
            Bao giờ chàng sẽ về thăm,  
            Chẳng bao giờ nữa tháng năm đợi chờ.  
            Lạnh cho thấm nỗi bơ vơ,  
            Trời Tây xa lắm cứ ngờ trời Đông.  
             
             
            Anh Hứa  
             
            Chiều nay anh hứa em trông đợi  
            Tím cả thời gian tím cả lòng,  
            Anh hứa. Em trông. Vời vợi nhớ  
            Hoàng hôn giờ đã tím không trung.  
             
            Chiều hết rồi anh. Tối muộn màng  
            Mà sao anh vẫn chẳng thèm sang ?  
            Ở đây en ngóng nhìn phương ấy,  
            Trăng bỗng dưng trông cũng võ vàng.  
             
            Em dẫu sao đi cũng cảm ơn  
            Một lời hứa thế cũng còn hơn  
            Là anh chẳng gửi lời an ủi  
            Để mãi riêng em nỗi tủi hờn.  
             
            Anh hứa bởi anh còn có nhớ  
            Em buồn đôi lúc vẫn còn mơ  
            Anh ơi ! Quên nhớ mơ và mộng  
            Rút lại ta còn những vận thơ.  
             
             
            Đời Có Bên Nhau  
             
            Đứng hay ngồi. Ta buồn hay khóc đó ?  
            Vui bao nhiêu ? Và buồn biết bao nhiêu ?  
            Hãy lặng yên đừng có nói thêm nhiều  
            Nỗi cô độc lạc loài như tiếng gió  
             
            Nẻo hư thực ? Nói gì đây với đó ?  
            Lửa đốt rừng. Tất cả hóa thành tro  
            Giọt nước mắt đưa tay chùi tưởng nhớ  
            Có ngờ đâu phút chốc hóa thành thơ.  
             
            Ta chắp tay lòng nguyện cầu Phật Tổ  
            Khi thấy rồi sáng tỏ một vầng trăng  
            Có cần chi phải tắm nước sông Hằng  
            Mới nghĩ đến thân mình cần Phổ Độ ?  
             
            Thơ em đó như tình yêu vĩnh viễn  
            Khúc Tân Thanh sống mãi một giai nhân.  
            Nguyễn Bỉnh Khiêm khi áo vải chân trần  
            Cuộc sống chết chẳng cần người đưa tiễn.  
             
            Xưa cũng thế mà bây giờ cũng thế  
            Cõi phù du vẫn đắng vị nhân gian  
            Nếu hoa tươi cùng năm tháng không tàn  
            Nếu cuộc sống cứ vô cùng giản dị  
             
            Và ăn uống có cần chi gia vị  
            Em ơi em ! Ta chưa lạc Thiên Đường  
            Để thấy gió cùng trăng đang thủ thỉ  
            Để ta còn biết đến nghĩa yêu đương.  
             
             
            Nên Em Chưa Nói  
             
            Cần gì phải nói hở anh,  
            Lộc non đã hé, nụ xanh đã chào.  
            Anh nhìn anh hiểu vì sao,  
            Mắt em ngó xuống, lòng nao nức chờ  
            Em không muốn nói bây giờ,  
            Lỡ như mai mốt bất ngờ quên nhau  
            Lỡ như chẳng hiểu vì đâu,  
            Con chim lại hót bên cầu nước trôi.  
            Ừ non, ừ nước muôn đời,  
            Mà sao vẫn có một thời xa nhau ?  
            Ngày xưa chung một nỗi đau  
            Mai kia nhìn lại trắng màu mây Thu  
            Em về đỉnh núi sương mù  
            Soi gương có thấy phù du nỗi mình ?  
            Còn thơ, còn mối chân tình  
            Vẫn còn mãi đó những hình bóng xưa  
            Tóc thơm theo ngọn gió đưa,  
            Dưới trăng vẫn có người chưa chịu về  
            Hỡi ơi ! Một phút đam mê,  
            Đủ dài hơn cả lời thề trăm năm  
            Áo em xếp dưới gối nằm  
            Mùi thơm như ánh trăng rằm còn đây !  
            Yêu dù một phút một giây,  
            Cho sông nước chảy cho mây lững lờ.  
            Cho ta biết đợi biết chờ,  
            Biết đêm nay có bài thơ sẽ làm.  
             
             
            Say  
             
            Ta cũng say đây. Ta cũng say  
            Vì sao mà ta buồn đêm nay ?  
            Em không ngoảnh lại ta nhìn xuống  
            Trời ạ ! Bỗng dưng mà lệ cay.  
            Bạn ta chỉ có vài ly rượu  
            Rượu hãy vì ta cạn chén này.  
            Ta đập vỡ ly không uống nữa,  
            Rượu đâu nói hết tâm sự này  
            Rượu có là bạn ta không đó ?  
            Ta biết tìm đâu một nắm tay ?  
            Em chẳng tin ta như tin rượu  
            Thì để làm chi ly rượu đầy  
            Rượu ơi ! Nếu thật ngươi chung thủy  
            Sao chẳng dùm ta uống thật say  
            Ta uống bỗng dưng ta lại hỏi  
            Lòng ta thảng thốt nỗi chua cay !  
            Người ta yêu nhất trong thiên hạ  
            Lại nỡ ngờ ta dù phút giây.  
            Một phút giây thôi ngàn tủi nhục  
            Lời nào gửi gió, gió nào bay  
            Nếu ta là rượu xin người uống  
            Để thấy lòng ta không đổi thay  
             
             
            Lệ Thừa  
             
            Thương cho bãi cát ngàn đời,  
            Quanh năm sóng vỗ rã rời niềm đau !  
            Hiểu rồi một cuộc bể dâu,  
            Tấm thân lưu lạc biết đâu bến bờ ?  
            Là mồ chôn của người thơ ?  
            Là dòng lệ ướt bất ngờ nhớ ai,  
            Trăng xưa, tiếng gió thở dài,  
            Sông Hằng hạt cát còn vài lời kinh .  
            Lời kinh hồ tựa lời tình,  
            Lệ thừa rỏ giọt để mình khóc nhau...  
             
             
            Thoảng Mơ  
             
            Tuy rằng chỉ một lại là hai  
            Ong bướm chung đôi cứ lượn dài  
            Có lẽ lòng xuân vừa mới chớm  
            Đường xưa lại nở trắng hoa mai  
             
            Vào rừng vạch lá thử đề thơ  
            Thơ đến giàu sang quá bất ngờ  
            Chim cũng vì nhau mừng ríu rít  
            Đời ai từng đẹp những cơn mơ ?  
             
            Anh về thử hứng giọt sương sa  
            Rũ áo em cười vội bước ra  
            Mây khói bốn bề sương lãng đãng  
            Còn ai đâu nữa chỉ đôi ta !  
             
            Chỉ đôi ta đó, cung đàn đó,  
            Một tiếng tơ đàn mấy thiết tha .  
             
             
            Ca Dao Huệ Thu  
             
            Chẳng cần ngả nón trông Đình  
            Chỉ cần ta biết rằng mình với ta  
            Ta đem sửa lại khúc ca  
            Kẻo rồi mai mốt lầm là Ca Dao  
            Dù cho ta ở nơi nào  
            Vẫn sông vẫn núi ra vào vẫn thương  
            Vẫn anh, như những giọt sương  
            Vẫn em, như đóa hải đường chờ Xuân  
            Má em chín đỏ phù quân  
            Phải vì anh rót mấy tuần rượu ngon ?  
            Nếu em là núi là non,  
            Anh làm sông biển chảy mòn tháng năm  
            Bông sen em lót chỗ nằm  
            Anh xin làm ánh trăng rằm đêm đêm.  
             
             
            Gọi Người  
             
            Em ơi ! Nếu tóc biết thề,  
            Tại sao trăng lại không kề với hoa ?  
            Tại sao lại có đôi ta ?  
            Con đường gần thế mà xa não nùng.  
             
            Ngày xưa, ồ ! Lạnh vô cùng,  
            Chuông chùa theo gió muôn trùng vào Thu  
            Ta giờ nằm đọc câu thơ,  
            Bỗng dưng lại nhớ Cô Tô thuở nào  
             
            Thử nhìn thăm thẳm trời cao  
            Sợi dài sợi ngắn làm sao lại buồn ?  
            Tóc dài như giải mây tuôn,  
            Bây giờ tóc ngắn như nguồn ước mơ !  
             
             
            Hỡi Anh  
             
            Thốt chi lời nói đắng cay  
            Bỗng dưng lại cứ đạêt bày thêm đau  
            Yêu nhau xin chớ ngờ nhau  
            Đã tin xa mấy trước sau vẫn gần  
             
             
            Về Đi  
             
            Tại sao phải gọi hồn ma dậy  
            Ta đọc câu thơ thấy lạnh lòng.  
            Ai phụ tình ai ? Ai có biết  
            Bỗng dưng Hè lạnh giữa mùa Đông !  
             
            Đã thế còn gì để nói năng  
            Nhìn lên vằng vặc một vầng trăng  
            Mây trôi tám hướng về đâu nữa ?  
            Buồn đọc thơ người Đỗ Thiếu Lăng  
             
             
            Chùi Dùm Tôi  
            Những Câu Lục Bát  
             
            Hình như mới đó đã mười năm  
            Theo gió hồn ta thoát bỗng trầm  
            Ta cũng cười say qua tủi hận  
            Người ơi ! Đừng rót lệ âm thầm.  
             
            Ta nhớ chiều nào xa rất xa  
            Không hề hò hẹn ghé chân qua  
            Ta ngồi dưới gốc cây rồi bỗng  
            Khóc nhớ người hay khóc nhớ ta !  
             
            Xa lắm, người ơi có phải không  
            Thơ buồn như những lá sầu đông  
            Ta đâu muốn thế bao giờ nhỉ !  
            Đau lắm lòng đau thuở nhớ nhung.  
             
            Hình như ta chẳng nói nên lời,  
            Một thoáng mười năm nhớ chẳng vơi  
            Người lặng nhìn ta, ta cứ tưởng  
            Lũng hoa vàng đó bóng chung đôi  
             
            Mà thôi chẳng nói năng gì nữa  
            Lục Bát thơ xưa hãy cố chùi...  
             
             
            Ngã Ba Khuya  
             
            Ta tìm người giữa đêm sương  
            Thấy cây liễu đứng mà thương nỗi mình  
            Đèn vàng mấy chấm lung linh  
            Uổng công chờ kẻ vô tình thiết tha.  
             
             
            Bài Hát Tiễn Người  
             
            Đưa người chẳng cứ qua sông  
            Vẫn nghe tiếng sóng trong lòng xôn xao  
            Bóng chiều không thấp không cao  
            Không vàng không thắm trôi vào mắt trong  
             
            Đưa người người có biết không ?  
            Phẩy tay là chuyện dửng dưng thế tình  
            Ơi con đường nhỏ chạy quanh  
            Tay không, chí lớn, không thành, còn đi!  
             
            Trở về mà để làm chi  
            Ba năm mẹ cũng đừng vì con mong.  
            Người buồn hôm trước phải không  
            Sen tàn nở nốt mấy bông cuối mùa.  
             
            Hôm nay người lại buồn chưa?  
            Mùa Thu chưa tới, nắng thừa màu tươi  
            Em thơ mắt ngẩn ngơ cười  
            Gói tròn thương tiếc cho người chiếc khăn  
             
            Người đi, ừ gót phong trần  
            Mẹ thà coi giống một lần lá bay  
            Chị thà như hạt bụi này  
            Em thà như chén rượu cay ai mời  
             
            Trăng Thu đầu núi sáng ngời  
            Đã nghe cơn lạnh bời bời ruột gan  
            Ven trời ly khách tần ngần  
            Lệ nghe muốn chảy mà câm hồi nào?  
             
             
            Vọng Xa  
             
            Đường dài, bước ngắn, chúng ta  
            Phù vân ngõ đã mở ra lúc nào?  
            Nghe chừng tiếng lá xôn xao,  
            Mùa Thu phỏng đã thấm vào gối chăn?  
            Đã nghe nghiêng lệch chỗ nằm  
            Mà sao không rượu đầm đầm vẫn say  
            Ai về ai nhớ chốn này?  
            Cũng thôi mù mịt đám mây cuối trời.  
             
             
            Tôi Bây Giờ  
             
            Ta yêu cây cỏ, yêu hoa bướm  
            Yêu gió yêu mây tám hướng trời  
            Yêu chim, yêu cá, cỏ hoa tươi  
            Thấy được gì đây giữa trận cười  
             
            Có phải tình yêu của chúng ta  
            Chậu bonsai đứng giữa ta bà  
            Bỗng thương như thể ngoài muôm dặm  
            Tổ Quốc còn đau giữa thịt da!  
             
            Tình yêu không thể hoài câm nín  
            Nên bướm bay hoài giũa cánh hoa  
            Mây rớt sau nhà, mây trước cửa  
            Lòng nghe thoáng chốc cũng âm ba!  
             
            Bốn mươi tuổi nhỉ, tôi còn trẻ  
            Còn thắm môi hôn thắm má đào  
            Ai đó người dưng khi ghé hỏi  
            Vườn sau cành liễu bỗng xôn xao.  
             
            Ôi chậu bonsai, xót phận mình  
            Quặn từng khúc ruột giữa vô minh  
            Đem thân làm đẹp cho thiên hạ  
            Xin giữ cho nhau một chút tình.  
             
            Nhìn quanh, trời rộng núi sông sâu  
            Khỏi phải cần chùi mấy giọt châu  
            Quê mẹ, quê người hai tiếng ấy  
            Nghe ra thăm thẳm một niềm đau.  
             
             
            Nhánh Sầu Đông  
             
            Em đau lòng lắm thưa anh  
            Cười sao nước mắt bỗng thành cơn mưa  
            Lời yêu nói mãi có thừa ?  
            Dối lòng một chút cho vừa niềm vui.  
            Vui đâu có phải vì cười  
            Khóc đâu có phải cuộc đời đảo điên ?  
            Vỗ về lòng hãy bình yên  
            Vét hai túi áo còn tiền đấy chăng ?  
            Rượu còn, xin hãy đãi đằng  
            Uống vài ly nhỏ cũng rằng ta say  
            Ôi ông Uy Viễn nào đây  
            Giũa đời lại mọc một cây thông già  
            Bây giờ còn có đôi ta,  
            Còn cười để khóc Xuân là mùa Đông!  
            Để nhìn lại mấy dòng sông  
            Núi kia đứng đó, núi không bạc đầu  
            Ôi thôi nước chảy qua cầu  
            Sầu đông mấy lá còn đâu quê nhà  
            Còn đâu những tháng năm qua  
            Có về Đà Lạt cũng là về chơi.  
             
             
            Qua Cầu Gió Bay  
             
            Vì ai trút áo lụa đào?  
            Để trăng ngơ ngẩn, để sao đợi chờ?  
            Em còn nói chuyện hững hờ!  
            Phải là nói để giả vờ dối nhau?  
            Tiếc cho chiếc áo phai màu,  
            Ngày xưa người bỏ, ngày sau ai cầm?  
            Nhiều đêm hoa cỏ thì thầm,  
            Ngọc lan trót hái gửi lầm tay ai!  
            Từ em một tiếng thở dài,  
            Bước chân người ấy miệt mài về đâu?  
            Có về thung lũng ngồi sầu,  
            Nghe hoàng hôn phủ bóng câu vô thường?  
            Em từ vén tóc mù sương,  
            Cớ sao giọt lệ lại vương trước thềm?  
            Nụ hôn chưa đủ môi mềm,  
            Giọt mưa lại thấy bên thềm cứ rơi  
            Lụa đào áo cởi đem phơi,  
            Chẳng cần mời gọi cũng trời vào Thu .  
             
             
            Đợi Anh  
             
            Ôi chao là cốc rượu say  
            Anh mong em rót thật đầy cho anh  
            Thấy trong giọt rượu long lanh  
            Có như một chút màu xanh buổi nào  
            Anh chờ! Anh đợi ôi chao!  
            Mà em, em cứ làm sao hững hờ!  
            Anh không dám xé bỏ thơ  
            Lỡ như mai mốt bất ngờ em vui  
            Cài thơ trong túi để rồi,  
            Thử xem còn có thơm mùi ngọc lan?  
             
             
            Bóng Chim Tăm Cá  
             
            Em tìm cá vượt vườn hồng,  
            Tìm chim lặn tận đáy lòng biển khơi  
            Tìm trăng giữa buổi sớm mai  
            Tìm mây giữa lúc đất trời đổ mưa.  
            Em tìm, em thấy hay chưa?  
            Thấy ta ngày cũ hay vừa mới đây?  
            Thấy chăng giữa chén rượu đầy  
            Dẫu gì cũng có một ngày bên nhau  
            Có niềm buồn tủi sầu đau  
            Mà vui như chẳng ở đâu vui bằng  
            Vui như chén rượu dưới trăng  
            Mím môi em cắn hàm răng lặng nhìn  
            Lắc đầu em dẫu không tin  
            Một câu muốn nói vẫn in vào lòng  
            Bao giờ phượng nở đầy bông  
            Lại nghe gió thổi đầy lòng Hạ Thu  
            Lại nghe náo nức tuổi thơ  
            Phải ta đến lúc bấy giờ là ta?  
            Cần gì mở hội Long Hoa  
            Con chim con cá vẫn là bên nhau  
            Thử xem nghìn trước nghìn sau  
            Lâu là thế ấy mà mau thế này!  
             
             
             
             
             
             
             | 
            
               
              
             | 
            
              
            Để Ta  
             
            Về đâu? Em định về đâu?  
            Để cho dang dở mối sầu nhân gian!  
            Men say tiệc rượu chưa tàn  
            Gịot tình dẫu đắng nỡ tan cho đành?  
            Này em trên vạt cỏ xanh  
            Bước chân ngày ấy có anh, có nàng  
            Trời mang mang, đất mang mang  
            Lẽ nào lại để võ vàng vì Thu!  
             
             
            Thoáng Nhớ  
             
            Chao ơi là nhớ là buồn  
            Nặng hơn trái đất, rộng hơn vòm trời  
            Gặp cô bán rượu chào mời,  
            Men nồng liệu có giúp tôi quên chàng?  
             
             
            Trả Nhớ Cho Em  
             
            Nhớ anh ra tận bờ sông ngóng  
            Anh có về cùng lớp sóng xa?  
            Anh ở nơi nào mây khói lấp  
            Trời Thu còn lại một mình ta  
             
            Ơi người em nhớ em thương ấy  
            Anh vắng, em còn gì nữa đâu?  
            Hãy trả cho em trăng nửa mái  
            Xóa dùm những đoạn cách xa nhau.  
             
            Con sông sóng cuộn xuôi biền biệt  
            Sao nỡ tìm thêm những ngã ba.  
            Đò ngược, đò xuôi gì cũng được  
            Miễn là mình sẽ ở bên ta.  
             
            Tại sao trời đất vô tình vậy  
            Mà gió và mây cứ gặp nhau  
            Còn chúng mình đây thì lạ quá  
            Nói đi là biệt một câu chào.  
             
            Ôi những nụ hôn, những nụ hồng  
            Chiều nay có nở giữa cơn dông  
            Anh về anh nhớ, em mong đợi  
            Trăng khép sao cho chặt cửa phòng.  
             
             
             
            Em Về  
             
            Tiếng chuông rung tự bao giờ  
            Mà mưa bỗng tạnh mà thơ bỗng về  
            Cám ơn! Nói để mình nghe,  
            Bàn tay anh đã vuốt ve tóc mình  
            Vòng ôm, môi mịn như tình  
            Tiếng cười trên đóa hoa quỳnh vừa thơm  
            Em về là ngọt nụ hôn  
            Xót xa vừa đó có còn nữa đâu!  
            Mai kia nếu bạc mái đầu  
            Liệu lòng ta có trước sau vẫn mình?  
            Em về, gót nhẹ im thinh  
            Cứ như là bất thình lình gặp nhau  
            Em về có chút nghẹn ngào  
            Chút thôi đủ để lời chào thiết tha.  
             
             
            Đền Cho Em  
             
            Ai có nhớ những cành hoa Thu muộn  
            Nhớ anh chàng Thôi Hộ buổi đầu Xuân?  
            Đền cho em lá thư gửi đầu tuần  
            Tay vụng dại như mắt nhìn bỡ ngỡ  
             
            Đền cho em hoa cài trong tập vỡ  
            Đền cho em buổi ấy những bài thơ  
            Những bài thơ mình còn nhớ đến giờ  
            Màu mực tím viết rên tờ giấy mỏng  
             
            Em vẫn biết phận con người bé bỏng  
            Ánh trăng suông trên bãi cát sông Hằng  
            Nhưng anh ơi ! Ta có một vầng trăng  
            Còn nguyên vẹn trên tóc dài lộng gió.  
             
            Còn tiếng nói dịu dàng em giữ đó,  
            Những mùa Thu Đà Lạt vẫn còn đây.  
            Đất Hoa Kỳ dù có đẹp làn mây  
            Có nắng dịu trên hàng thông trước cửa?  
             
            Có ai đến bên bờ hồ Than Thở  
            Soi bóng mình tìm lại bóng thời gian?  
            Biết rồi anh ! Hoa nở để rồi tàn  
            Sao chẳng nói yêu em như thuở ấy  
             
            Con bướm trắng bên rào em vẫn thấy  
            Mỗi mùa Xuân trước dậu nhởn nhơ bay  
            Ly rượu nồng chưa uống đã thèm say!  
            Kẻo mai mốt chợt quay về dĩ vãng.  
             
            Thơ em giống như mây trời lãng đãng  
            Đền cho em để mai mốt em về  
            Ngửa nhìn trăng vẫn má tựa vai kề  
            Thu có muộn nhưng men Thu vẫn đượm.  
             
             
            Liễu Thi  
             
            Liễu ơi! Liễu đứng chờ ai?  
            Sáu năm gió cứ thở dài đêm đêm  
            Ta buồn, liễu có buồn thêm  
            Nhánh khô rớt giữa trái tim bao giờ  
             
            Liễu ơi! Ai đợi? Ai chờ?  
            Tiếng chim vừa hót đã ngờ sớm mai.  
            Ai về? Vẫn chẳng có ai!  
            Chiều thôi cành liễu thêm vài giọt sương  
             
            Liễu ơi ta nhớ ta ta thương  
            Sáu năm ta gọi mà chàng bặt tăm  
            Có ai ghé gửi lời thăm  
            Để cho nhánh liễu cứ nằm đong đưa  
             
            Liễu ơi! Đã có hay chưa  
            Bức thư ai đó, ai vừa cài đây?  
            Nhìn lên chỉ gió cùng mây  
            Gió mây cùng với lòng này bơ vơ  
             
            Liễu ơi! Ta vẫn còn thơ  
            Thơ vì ta khóc những giờ đắng cay  
            Thơ ta viết mãi thế này  
            Có ai cầm đọc buồn lây vì mình?  
             
             
            Đêm Đầu Xuân  
             
            Gặp nhau đêm ấy mùa Xuân thắm  
            Những nụ hôn nồng cháy thịt da.  
            Ôi lạ! Tim em xao xuyến lạ,  
            Bâng khuâng chẳng cứ tưởng là ta.  
             
            Yêu nhau từ đó cho dù muộn  
            Vẫn tưởng như trăng của chúng mình  
            Vẫn tưởng giọt sương như giọt lệ  
            Rớt trên cửa kính sáng lung linh  
             
            Nụ hôn ngọt lịm hồn tê dại  
            Năm ngón tay mềm chải tóc xanh  
            Năm ngón tay mềm lùa tóc rối  
            Viết câu vô tự, hát vô thanh.  
             
            Đầu xuân rét ngọt như men rượu,  
            Hơi ấm chuyền nhau lúc nửa khuya.  
            Ai suốt nửa đêm quên giá buốt  
            Lời không cần nói vẫn tai nghe  
             
            Anh tha thiết đến lời như mật  
            Ngày nhớ, đêm thương chửa đủ dài  
            Anh nắm tay em anh hỏi khẻ:  
            Sao mình chẳng một, vẫn là hai?  
             
            Sao ta lại vẫn là hai nhỉ?  
            Tuy vẫn là hai, vẫn một thôi  
            Một nhớ, mười thương trăm khắc khoải  
            Tim mình cũng giống trái tim ai.  
             
             
            Ta Cười  
            Trên Cây Sầu Đông  
             
            Ta cười hay khóc hở ta  
            Tiếng cười có vọng vang xa tới người?  
            Tại sao lại bỗng dưng cười  
            Khi sương giọt rót lạnh dài trong đêm?  
             
            Ta cười cây cỏ buồn thêm,  
            Ở đây mà tưởng bên thềm Cố Hương.  
            Đâu rồi Đà Lạt mù sương  
            Ngàn trùng còn chút thê lương để dành  
             
            Sầu đông vin thử một cành  
            Vỡ trong tiếng khóc thưa anh em về  
            Sầu đông, sầu tái, sầu tê,  
            Sầu sao bằng được lời thề ai quên?  
             
            Hôm xưa ngửa mặt nhìn lên  
            Xòe tay viết thử cái tên của người.  
            Bỗng dưng ta khóc ta cười  
            Sầu đông sầu một sầu mười sầu Thu.  
             
             
            Nói Gì Đi Anh  
             
            Thơ cài nhánh liễu mưa lem,  
            Anh ơi! Anh nhớ tới em thế này?  
            Hoa vàng trước gió lắt lay,  
            Mà con bướm ấy tưởng bay chốn nào!  
            Gió mưa chiều tối buồn sao,  
            Bài thơ mưa nát bay vào đâu thơ?  
            Lời thơ chưa đọc bao giờ  
            Những niềm thương nhớ ấm tờ giấy lem.  
             
             
            Tường Vi Mấy Đóa  
             
            Ôi! Con bướm lạc vườn nào,  
            Tường vi đang độ mà sao chờn vờn?  
            Tường vi rã cánh tủi hờn  
            Chiều hôm gió lộng từng cơn thổi về  
            Sao không bướm cặp, ong kề  
            Hoa đâu tươi mãi lời thề trăm năm?  
            Mai kia bướm lại vào thăm  
            Cánh tường vi đã đầm đầm giọt sương  
            Phải đâu con bướm lạc đường  
            Hoa thơm hồ dễ mùi hương chẳng tàn?  
            Nghĩ câu bèo hợp, mây tan  
            Cũng thôi gió núi trăng ngàn cuộc chơi.  
             
             
            Đầu Xuân Khai Bút  
             
            Ta còn gì nữa ngoài thơ  
            Ngoài dòng lệ nóng ngoài tờ giấy xanh  
            Ngoài đêm ngày nghĩ về anh  
            Ngoài thương nhớ vậy mà đành đoạn xa  
             
            Ngoài gần mà lại thành xa  
            Ngoài người ta, chỉ người ta với mình  
            Ôi là những khóm trúc xinh  
            Có bao giờ sợi chỉ tình bền lâu?  
             
            Ngày xưa cởi áo cho nhau  
            Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay  
            Bây giờ sao lại thế này  
            Áo chưa kịp cởi gió bay lúc nào!  
             
            Ta còn gì nửa ngoài thơ  
            Mùa Xuân hay lại mùa Thu hở lòng?  
            Viết hoài những chữ chờ mong,  
            Vẫn chưa kín nỗi mấy dòng tương tư.  
             
            Đầu năm khai bút đấy ư?  
            Nỗi buồn đã dấy lên từ niềm đau  
            Còn gì để gửi cho nhau?  
            Thơ xưa hoặc lại mấy câu bẽ bàng?  
             
             
            Chiều  
             
            Chiều buồn nghe nắng rưng rưng  
            Hàng cây cứ tưởng đâu rừng Lâm Viên  
            Gió im, trời lặng, bình yên  
            Cỏ đùa sương ướt hàng hiên lúc nào  
            Đường xe bốn hướng xôn xao  
            Bỗng nhiên nỗi nhớ lại nao nức chờ  
            Hoa vàng tay ngắt hững hờ  
            Hôn hoa lòng lại cứ ngờ ai hôn.  
             
             
            Cảm Ơn  
            Mây Trắng  
             
            Cảm ơn mây trắng đầy trời  
            Để ta còn nhớ tới lời Cổ Thi  
            Cảm ơn trên bước đường đi.  
            Cỏ mòn xóa lối xưa về dưới trăng  
            Cám ơn “ phong cốt lăng tằng ”  
            Cám ơn người nhé cứ hằng đêm say.  
            Chờ nhau một cái vẫy tay  
            Quay lưng là gió đã bay phương nào  
            Cám ơn những đóa hoa đào,  
            Năm xưa giờ vẫn còn chào gió Đông  
            Bây giờ Thôi Hộ có không?  
            Để ai cứ mãi má hồng phôi pha  
            Cám ơn người, cám ơn ta,  
            Cám ơn, nào biết đâu là Cố Nhân?  
            Nếu như trong cõi hồng trần,  
            May ra còn lối phù vân để về  
            May ra còn một lời thề,  
            Bên ly rượu rót môi kề môi say  
            Cám ơn lời nói đắng cay,  
            Ủ vào tận đáy lòng này làm duyên.  
             
             
            Rượu Còn Để Chi  
             
            Uống đi! Xin Hãy uống đi!  
            Người không tới nữa để chi rượu này?  
            Ngày xưa cụng chén mà say,  
            Ta nhìn chẳng nhớ là ngày hay đêm.  
            Rượu không uống lại buồn thêm,  
            Trăng suông cứ mãi bên thềm ngẩn ngơ  
            Ngọc lan thơm ngát bất ngờ  
            Hình như kiếp trước đang chờ kiếp sau  
            Hình như trang sách gối đầu  
            Có thơ và có mối sầu cổ nhân  
            Trăm ly rót cạn một lần  
            Biết đâu là giả là chân hở mình  
            Hát ngao một khúc vong tình  
            Cười riêng với bóng với hình cũng vui.  
             
             
            Tái Tặng  
             
            Người đi ra phố một hồi  
            Bỗng nhiên người nói nhớ tôi người về,  
            Tôi nhìn cặp mắt đam mê,  
            Bó hoa người nhớ mua về tặng tôi.  
            Cầm hoa lòng những bồi hồi,  
            Hoa này em nhận xong rồi tặng anh.  
             
             
            Lý Ngư Và Tôi  
             
            Ôi con cá chép của tôi  
            Bảy năm ta sống với người bên nhau  
            Bảy năm tuy chẳng dài lâu  
            Cũng bao nhiêu nước qua cầu chảy xuôi  
            Ơi con cá chép tôi nuôi  
            Tưởng như nước mắt mồ hôi của mình  
            Con người, vốn dĩ vô tình  
            Cá ơi ! Cá cũng như hình vô tâm.  
            Thương nhau giọt lệ âm thầm,  
            Muốn im sao có thể cầm lòng đau?  
            Từ nay cho đến về sau  
            Làm sao ta thấy lại màu cá ta?  
            Đang gần cá bỗng nhiên xa,  
            Tử sinh là thế, thế là thế ư?  
            Cái ta là thực hay hư?  
            Mất còn thôi cũng coi như hão huyền  
            Ngày xưa đọc chuyện thần tiên  
            Kể rằng cá bỗng tự nhiên hóa rồng,  
            Những là hồ, nước, biển, sông  
            Cá ơi ! Đây chén rượu nồng tiễn nhau.  
             
             
            Mở Cửa  
            Đón Gió Khuya  
             
            Mở tung cánh cửa gió vào,  
            Tưởng đâu trời sáng cớ sao sương mù  
            Lạnh như trời đã sang Thu,  
            Chỉ mình với những bài thơ lạc loài!  
             
             
            Lăn Đâu Nước Mắt  
             
            Nếu như khóc được khóc rồi  
            Nếu như người biết rằng tôi rất buồn  
            Tưởng buồn như giọt mưa tuôn  
            Tại ai? Mà biết ngọn nguồn từ đâu?  
             
             
            Hành Hương  
             
            Tiếng chuông từ mái chùa nào  
            Âm thanh khuya vọng mãi vào lòng ai  
            Đêm Hè đâu tưởng là dài  
            Cái không tan được là vài ý thơ .  
             
             
            Chiều Tan Cuộc Rượu  
             
            Nhắc câu kỷ niệm làm chi?  
            Lan Hinh còn đó tình đi chốn nào?  
            Lòng nghe một chút xôn xao  
            Cầm bằng những giấc chiêm bao đầu đời  
            Câu thơ Lục Bát rã rời  
            Tại sao lại cứ vẽ vời thêm thương  
            Đứng đây thung lũng mù sương  
            Bóng trăng chốn ấy, Quê Hương chốn nào?  
             
             
            Hình Như  
             
            Hình như thơ cũng vô tình  
            Như thơ Lục Bát của mình nhớ ta  
            Hình như một thuở nào xa  
            Tờ thơ bỗng ướt tưởng là trời mưa  
             
            Hình như vén tóc: dạ thưa  
            Thiếu ngày Chúa Nhật lại thừa thứ hai  
            Hình như dĩ vãng, tương lai  
            Chỉ còn trang sách chép bài chia ly.  
             
            Hình như chẳng biết nói gì  
            Cái thương sẽ mất, cái đi chẳng về  
            Hình như xưa mái tóc thề,  
            Trăng còn đọng chút đam mê thuở nào  
             
            Hình như một khúc ca dao  
            Đã theo mây trắng bay vào Quê Hương  
            Ước gì còn chút nhớ thương  
            Để khi nhắc lại dễ thường lại vui.  
             
             
            Một Ngày Muôn Thuở  
             
            Chiều nay Thứ Bảy thêm ngày nghỉ,  
            Chủ Nhật rồi ai sẽ tới thăm?  
            Cả một tuần dài như bất tận,  
            Dài như ai nói một trăm năm.  
             
            Ta nhìn liễu rủ bên thềm vắng,  
            Liễu có buồn như những giấc mơ?  
            Có một lời thưa chưa trọn vẹn  
            Để buồn cho cả một bài thơ.  
             
             
            Em Về  
             
            Em về rượu ngấm, lòng say  
            Trăng vừa lên khỏi ngọn cây trước nhà.  
            Khắp trời trăng sáng bao la,  
            Niềm vui bừng nở như là ngày xưa.  
            Em về, anh ngủ say chưa?  
            Trong mơ có thấy ta vừa gặp nhau?  
            Em về, ngõ trước vườn sau,  
            Chỉ nghe tiếng gió từ đâu rộn ràng.  
             
             
            Ước Gì  
            Đời Là Sông Biển  
             
            Ta buồn nhìn lại thời gian,  
            Nghĩ như hoa nở hoa tàn vì sao?  
            Nghĩ trăng tự một thuở nào,  
            Chưa tròn đã khuyết chưa hao đã gầy  
            Như là ta đó mình đây  
            Soi gương nhớ mái tóc ngày nào xanh  
            Biển dâu thôi thế cũng đành  
            Còn thơ trân trọng viết dành tặng nhau.  
             
             
             
            Nhìn Trưa  
             
            Hiu quạnh làm sao nắng buổi trưa!  
            Con chim sâu nhỏ lá đong đưa.  
            Con mèo nằm ngó ra hè vắng,  
            Chẳng rõ mùa Thu đã đến chưa?  
             
            Mùa Thu mây trắng mãi đầu non,  
            Nhớ nắng Thu vàng chợt héo hon.  
            Nếu có trận mưa nào để đến  
            Phỏng chừng phong cảnh có buồn hơn?  
             
            Trưa dài, nắng trải mênh mông nắng  
            Bỗng nhớ quê nhà tiếng võng ru,  
            Và tiếng gà trưa buồn tẻ gáy,  
            Ca Dao ai hát lạnh lùng Thu?  
             
            Ôi những mùa Thu, những khóm tre,  
            Những con đường dốc, lối đi về  
            Con mèo đôi mắt tròn như nắng,  
            Tôi mắt vô tình cũng đỏ hoe!  
             
             
            Chiều Thay Áo Tím  
             
            Có gì đâu nhỉ, có gì,  
            Hình như có chút buồn vì không đâu .  
            Chiều về tím cả mái lầu,  
            Ngày xưa kỷ niệm ngàn sau vẫn còn?  
            Một đời cứ tưởng sắt son,  
            Chao ôi là những nụ hôn vội vàng.  
            Nếu như lời nói muộn màng  
            Làm sao tím cả mấy hàng thông xanh?  
            Bỗng dưng chợt nhớ tiếng anh ,  
            Nhẹ như gió thoảng bên ghềnh chiều hôm.  
            Tóc ai lừng lựng mùi thơm,  
            Vói tay gối chiếc thử ôm tìm chàng .  
             
             
            Rung Tiếng  
            Chuông Chùa  
             
            Tiếng chuông chùa cổ vọng về,  
            Tưởng nghe đàn quạ bốn bề xôn xao .  
            Phong kiều bến ấy ở đâu?  
            canh khuya Trương Kế có sầu như ta?  
            Chắp tay ngăn giọt lệ sa,  
            Tấc lòng bỗng trắng như là trang kinh.  
            Trăng lên nửa mái tiền đình,  
            Tại sao lại chẳng có mình bên ta?  
             
             
            Tôi Lên Chùa  
             
            Lên chùa, đứng lặng tần ngần,  
            Lá Thu ai rải trước sân bộn bề?  
            Theo chuông gió có bay về?  
            Biết rằng Bến Giác, Bờ Mê nẻo nào?  
            Ngước nhìn tượng Phật trên cao,  
            Thản nhiên như những thuở nào Như lai .  
            Ước gì trên quãng đường dài,  
            Ngả nghiêng khóm trúc trăng cài đêm đêm.  
             
             
            Chào Anh Em Đi  
             
            Em đi, anh nhé, chào anh!  
            Ô hay! Chỉ thế là thành cố nhân?  
            Chưa đi đã nhớ ngàn lần,  
            Đi rồi, ai biết có cần nhớ ai?  
             
             
             
             Thu Về  
             
            Mùa chớm Thu về, em biết không?  
            Ở đây chẳng có lá ngô đồng.  
            Nhưng heo may thổi trên hàng liễu,  
            Cũng đủ cho mình lại nhớ nhung .  
             
            Ờ ! Nhớ gì đây, nhớ nắng vàng,  
            Vàng trên lối cỏ, nắng mênh mang.  
            Dắt tay hai đứa đi trong nắng,  
            Hoa cỏ chừng thơm khắp địa đàng.  
             
            Ôi ! Nhớ lòng còn muốn nhớ thêm,  
            Ngọc lan thơm mãi nửa chừng đêm,  
            Nủa đêm sương đọng trên khung kính,  
            Để mảnh trăng vương một góc thềm .  
             
            Em hãy vì Thu thương nhớ đi,  
            Như con bướm lạc đóa tường vi,  
            Như ta ngữa mặt trông mây trắng,  
            Rồi khẻ nghiêng đầu đọc Cổ Thi .  
             
             
            Bờ Mê Bến Giác  
             
            Lên chùa, muốn hỏi, hỏi ai?  
            Thảng nhiên nhìn đấng Như Lai gần kề.  
            Người xưa dưới gốc bồ đề,  
            Chắp tay bến giác, bờ mê đã từng.  
            Hào quang khắp nẻo sáng trưng,  
            Cái ta tưởng có bỗng dưng hão huyền.  
            Con sông trước mặt là duyên,  
            Nước non đô thị, lâm tuyền cũng y.  
            Ngón tay đã vạch đường đi,  
            Ngàn muôn pho sách còn gì mà xem?  
             
             
            Tóc Bay Giữa Cầu  
             
            Qua cầu tưởng tóc là mây,  
            Mà mây với nước cứ đầy mặt sông.  
            Tóc ai đem thả giữa dòng,  
            Mây ai lại quấn một vòng ngang vai?  
            Ngày xưa mái tóc em dài,  
            Để cho người ấy nhớ hoài mây xanh.  
            Để thơ vướng mãi bên mành,  
            Dễ chừng nước mắt cũng thành sông Tương.  
            Qua cầu vén tóc mà thương,  
            Biết đâu mai mốt còn vương sợi nào?  
            Tóc mây thuở ấy đó sao?  
            Bởi mây, mây cũng bạc đầu như ai!  
             
             
            Chiều Ở Lũng Sương  
             
            Sương khói chiều hôm biết nhớ ai?  
            Nhìn ra cứ tưởng khúc sông dài.  
            Tôi con thuyền nhỏ không nơi đậu  
            Tiếng thở không rung nổi đất trời.  
            Giông tố không vì buồn bã nổi  
            Lầu xưa lơ lững đám mây trôi.  
            Cánh chim hoàng hạc từ nay biệt,  
            Thơ cũ giờ gom được mấy bài?  
            Ai cấm được tôi lòng thổn thức,  
            Khi nhìn nét chữ mực nhòe phai  
            Chiều ơi ! Sương khói trên đường cũ  
            Đã xoá dùm chưa những dấu hài?  
             
             
            Màu Thời Gian  
             
            Quên rồi. Quên hết được sao?  
            Quên vòng tay ấm ngọt ngào nụ hôn.  
            Quên ngày chờ đợi mõi mòn?  
            Quên đêm thao thức rượu còn chưa say!  
            Biết rồi sẽ có một ngày,  
            Trăng tròn sẽ khuyết, tình đầy sẽ vơi  
            Thế ư? Là thế cuộc đời?  
            Chao ơi! Những tiếng chào mời ngày xưa .  
            Ngày xưa? Không chỉ mới vừa...  
            Soi gương khép mở đã thừa mỉa mai  
            Thương sao mái tóc lược cài,  
            Bể dâu đủ để cho phai má hồng  
            Nói gì đến chuyện núi sông,  
            Quay đi từ đó là không lối về.  
            Mười năm quên hết lời thề  
            Ca dao còn dậy bên lề hoàng hôn  
            Còn đây nguyên một nỗi buồn,  
            Đóa hoa vàng mãi như hờn với Thu.  
             
             
            Trả Lại Hồn Cho Ta  
             
            Trả ta nỗi nhớ niềm thương,  
            Hỡi mây đang trắng, hỡi đường đang xa.  
            Hỡi sương ướt dưới trăng tà,  
            Hỡi chăn chiếu lệch, hỡi ta một mình  
            Trả ta những bức thư tình  
            Tiểu thư tóc kẹp bên mành nhìn xa,  
            Trả ta sách ép đầy hoa,  
            Trả ta nét chữ đã nhòa mực xanh.  
            Trả ta giấc mộng hiền lành  
            Những hôm làm dáng bắt anh đợi chờ,  
            Ta còn gì nữa bây giờ?  
            Thôi thì gói trọn vào thơ tặng người.  
             
             
            Âm Vọng Sắc Không  
             
            Làm sao em chẳng gọi tên người  
            Sinh tử dù cho nước chảy trôi  
            Ly rượu vừa chia nồng trước mặt  
            Vầng trăng đã thấy lạnh bên trời  
            Thơ buồn cho dẫu là chưa rụng  
            Trái chín làm sao lại chẳng rơi  
            Biển cạn non mòn người biết chứ?  
            Có gì vốn rã lại không rời?  
             
             
            Thấy Từ Ca Dao  
             
            “Đây người dưng đó người dưng,  
            Cớ chi nước mắt rưng rưng chảy hoài”  
            Thôn Đông sao nhớ thôn Đoài,  
            Người trong sao nhạt, người ngoài sao thương?  
            Lạ chưa là chuyện yêu đương!  
            Nguyễn Du sao viết Đoạn Trường Tân Thanh?  
            Tại sao anh chẳng là anh?  
            Mà hơn ruột thịt mà thành lứa đôi?  
            Tại sao tôi chẳng là tôi  
            Vắng ai bổi hổi, bồi hồi không yên  
            Tại sao lại nợ lại duyên  
            Lại đem giây buộc cho liền đôi ta?  
            Đêm đêm bấc lụn trăng tà  
            Đứng lên, ngồi xuống vào ra nhớ mình  
            Thì ra hai chữ ái tình,  
            Muôn ngàn năm viết vẫn hình như chưa!  
             
             
            Nửa Đêm Về Sáng  
             
            Ai người trên đó nhớ gì không?  
            Mà dưới này mình lại cứ mong!  
            Trên đó có mây vờn lớp lớp  
            Dưới này mình vin nhánh sầu đông.  
             
            Nhánh cây vít xuống tưởng đêm gần  
            Trăng hạ huyền xanh một khoảng sân  
            Người ấy ngủ quên rồi đấy nhỉ  
            Tại sao mình lại cứ phân vân  
             
            Trăng đã lên cao đêm sắp cạn,  
            Ta chờ ai nữa hết đêm nay!  
            Trời ơi ! Ngẩng mặt nhìn lên mãi  
            Chỉ thấy không dưng nước mắt đầy!  
             
             
            Tứ Tuyệt Cho Cổ Trúc  
             
            Cuộc vui nào lại chẳng tàn  
            Cám ơn anh nhé vô vàn chiều nay  
            Nắng tàn theo cánh lá bay  
            Đủ em khép chặt vòng tay xin về.  
             
             
            Tình Yêu  
             
            Tình yêu có phải là hoa,  
            Em đem rải trước hiên nhà đêm nao?  
            Phải không là tiếng em chào,  
            Nồng nàn đôi mắt, ngọt ngào làn môi?  
            Phải chăng ghé cạnh anh ngồi,  
            Em nâng ly rượu, em mời thiết tha.  
            Phải chăng là thấy người ta,  
            Cứ đưa cứ đón như là người thân.  
            Nói xa nhưng nghioã lại gần,  
            “xưa nay tài tử, giai nhân lẽ thường”  
            Dựng nên một khúc Đoạn Trường,  
            Để hờn, để giận, để thương bất ngờ,  
            Phải hoa phượng tím đôi bờ,  
            Gió bay vạt áo khi chờ đợi nhau?  
            Phải khi gấp áo kê đầu,  
            Mùi hương đọng mãi trong màu tóc ai?  
             
             
            Dư Âm Tống Biệt  
             
            Tổ quốc từ khi trở bước xa  
            Bốn phương sương khói biệt quê nhà  
            Con chim chiều tím tìm nơi đậu  
            Dãy núi mây xanh đẫm bóng tà  
            Mùa Hạ còn thương hoa phượng đỏ?  
            Rừng phong thêm nhớ sắt Thu già!  
            Những ai tỉnh giấc trong đêm vắng,  
            Có nhớ canh sương mấy tiếng gà?  
             
            Hà Thượng Nhân  
            San Jose - Trung Thu 1993 
             |