Viết Cho Nguyễn Hữu Loan 
“Trán cao tóc xù 
trai Quảng Bình trong quán phở chiến khu 
đập bàn tắt đèn, thét xăn rách áo 
thằng Ái Mỹ Lộc bắn thằng Kỳ Hoàn Lão” 
Nguyễn Hữu Loan 
hồn nhiên như con trẻ 
đơn sơ như miệng cười 
dám chân thành làm một con người 
giữa bão tố quyết không là cây sậy 
chỉ biết cúi đầu vâng lời lẽ phải 
với bạn bè gìn giữ thủy chung 
Đỗ Phủ xưa dù lớn vô cùng 
Nguyễn Hữu Loan không chịu là Đỗ Phủ 
ba mươi mấy năm chân trần lam lũ 
- Đói không Loan? 
- Khổ không Loan? 
- Tao chẳng khổ bao giờ 
- Tao đi cày như tao làm thơ 
Mày đi cày vì mày dám làm thơ 
Thơ vĩ đại vì thơ không đánh đĩ 
Bọn dối trá chẳng thể là thi sĩ 
Kiệt Trụ xưa đừng nói chuyện thi ca 
Nhớ Nguyễn Du rau cháo xanh da 
Nửa tháng ốm không có tiền mua thuốc 
Không cần thép thơ vẫn là bó đuốc (3) 
Thơ nâng người cao sát với thần linh 
Tiếng chim nào lảnh lót giữa bình minh 
Đêm thu lạnh bến Tầm Dương đưa khách 
Trên ngàn năm tưởng như bờ lau lách 
Của người xưa vang vọng mãi đâu đây 
Loan ơi Loan khi mày rít điếu cày 
Đội nón lá bạn mấy người áo ngắn 
Tầm thường thế mà khắp nơi bàn tán 
Súng làm chi? Sắt thép để làm chi? 
Chiều hôm nay trải chiếu cạnh đường đi 
Nâng chén rượu nhắc nhau câu sách cổ 
Cung điện lớn cũng có ngày sụp đổ 
nhưng văn chương vạch mặt lũ gian tà 
uy quyền nào khuất phục nổi lòng ta? 
mày nói đúng: chúng mình đều lớn tuổi 
nhưng chẳng chịu quay lưng vào Lẽ Phải 
vẫn say mê như thuở ấy đầu xanh 
bốn mươi hai năm! Mình lại gặp mình 
tao vẫn thế, té ra mày vẫn thế 
coi thủ đoạn như những trò con trẻ 
lấy chân thành làm vũ khí vô song 
Mày tìm gặp tao thật cũng lạ lùng 
khi nhận biết cười không còn nước mắt 
tao nhìn mày thương thì thương thật 
nhưng lòng tao hãnh diện lắm Loan ơi 
“không làm nhà vì tôi bận làm người” (4) 
phú quý bất năng dâm 
bần tiện bất năng di 
uy vũ bất năng khuất (5) 
bạc tiền gì cũng mất 
nhưng làm sao mất được niềm tin? 
tao gặp mày khỏi phải giữ gìn 
nửa thế kỷ vẫn tin nhau là bạn 
rượu đế xoàng thôi nâng ly uống cạn 
con tôm khô nhắc lại thú quê hương 
tao ước một ngày trở lại Vân Hoàn 
ra vườn trước bẻ bắp ngô vào nướng 
rồi tao nhắc những bạn bè ngày trước 
những chiếc xe con, những bộ com-lê 
những phấn những son 
rượu thịt ê hề 
chúng nó chết từ lâu mày ạ! 
chúng nó chết thì có gì là lạ? 
chết vì quên nồi cháo lá khoai lang (6) 
mày uống đi 
nửa thế kỷ kinh hoàng 
vẫn còn lại người giao liên Ban Thống 
Ban Thống gần như thất học 
nhưng người nào có học hơn anh? 
mày về Nga Sơn thân thích quay mình 
Đỗ Hữu Thống dám về thăm thủ trưởng 
Dám coi thường thép súng bao vây 
Lên rừng xanh có sắn cho mày 
Giữa thiện ác bày hai thế trận 
“Náo thị u lâm mạc luận 
cổ kim cao hữu năng tầm” 
thế cho nên từ Bắc vào Nam 
bặt tin tức ta vẫn còn gặp lại 
ta không uống để quên 
mà để nhớ sầu vạn đại 
như để nhìn để nhớ bạn bè ta 
có phải không nếu không có phong ba 
thì cây lớn và cỏ hèn cũng vậy 
thời đại ta hào hùng như thế đấy 
mày tưởng đâu tao đã hết làm thơ 
hú hí vợ con thừa mứa sữa bơ 
lại kênh kiệu tập làm trưởng giả 
chúa Jê-su đầu thai trong máng cỏ 
Phật Thích Ca từ bỏ cả ngai vàng 
bàn tay không mà lại có thiên đàng 
Tao còn nhớ mãi 
trên đỉnh Hoàng Liên Sơn có cây mai cỗi 
mọc lơ thơ ngạo nghễ mấy bông vàng 
mày trở về làng không lẻ loi cô độc 
mày vào Đà Lạt 
có người con gái ôm hôn rồi khóc 
mày vào Sài Gòn 
nhiều kẻ không quen 
nghe nói tới con người “độc đáo” 
thiếu quần thiếu áo 
tìm thăm thân thiết hân hoan 
Nguyễn Hữu Loan. 
Hà Thượng Nhân