Tôi về lại nước Mỹ, lúc đó chiều mùa Đông.
Hàng cây phong... hai bên đường hết lá .........
Ôi nước Mỹ lạnh quá, trời đã vào mùa Đông
Tôi nói với thinh không, với lòng tôi, tĩnh lặng...
Còn sót một chút nắng nhớ Đà Lạt hoa quỳ
Màu hoa vàng kỷ niệm...mới một ngày hôm qua
Thế mà tôi đã xa. Trên ba mươi năm đằng đẵng
Hỡi ơi một chút nắng mà nặng lòng Quê Hương!
Tôi thương quá Nước Non, những bà mẹ gầy guộc
Những đứa bé lem luốc mò ốc và hái rau...
Nước Mỹ, nước sang giàu, tôi ước ao đã tới
Tôi xa bao người đợi, tôi và Việt Nam tôi!
Việt Nam chừ xa xôi, tôi về lại nước Mỹ
Hàng cây phong thủ thỉ, từng cành chạm gió run
Đã ngoài ba mươi năm, tôi thành chưa người lạ?
Cũng thương chớ mộ Má tàn nhang còn gió bay...
Đà Lạt gió heo may những ngày tôi trở lại
Một thời tôi con gái ai chờ tôi nữa đâu?
Nước Mỹ trời âm u, chiều mùa Đông tê tái
Chỗ tôi đang trở lại, chỗ tôi chôn đời tôi!
Người mở cửa vào nhà; Tôi về như cơn gió...
HuệThu
SanJose 24 /11/2014