(Thay lời muốn nói cho các con)
Nay Chủ nhật con ghé về nhà Ngoại
Qua chiếc cầu đi theo dọc bờ đê
Con đường quen, ký ức cứ ùa về
Căn nhà nhỏ, ắp đầy bao kỷ niệm
Nhớ ngày xưa nhà có giàn hoa tím
Mỗi lần về thỏa thích với vườn cây
Ổi chín thơm ngon, ruột đỏ cơm dày
Hoa mận trổ đầy sân rơi lả tả
Ruộng trũng sau vườn mưa về lắm cá
Chiếc đó trên dàn, Ngoại lấy đi đơm
Bắt đem về kho tộ để ăn cơm
Nồi vét sạch, cháy cuốn theo đầy bát
Giếng nước bên hè, trong xanh tắm mát
Múc đầy gàu dội ướt cả lối đi
Nhà vui hơn khi đầy đủ các Dì
Tiếng cười nói râm rang bên bếp lửa
Nhớ lúc xưa khi nhà làm chạp mả
Bà con xa về tụ tập thật đông
Nhà cửa rộn ràng, ai cũng góp công
Lo nấu nướng cho mâm cơm tươm tất
Mọi người vây quanh chuyện trò thân mật
Ông Ngoại vui mừng, cười nói hả hê
Bà Ngoại chia cho chiếc bánh mang về
Các Dì, các Cậu đi lo dọn dẹp
Ngày tết đến cầu mong nhiều tốt đẹp
Mừng tuổi ông bà, mừng tuổi mẹ cha
Trên chiếc bàn rực rỡ một bình hoa
Nâng chén rượu để chúc mừng năm mới
Nhớ lại ngày xưa mỗi lần xuân tới
Nhà Ngoại nghèo nhưng vui vẻ bên nhau
Bao lì xì chúc phúc lộc bền lâu
Tiền nhận được, lấy bài chia nhau đánh...
Nay con về thấy sao mà cô quạnh
Nhà cửa hoang sơ, vắng bóng người qua
Hơn mười năm rồi, Bà Ngoại đi xa
Sân lá rụng, giờ ai người quét dọn?
Cuộc đời Ngoại suốt đời lo vun bón
Cho chồng cho con, áo bạc sờn vai
Tấm thân gầy còm như hạt sương mai
Làn nắng nhẹ cũng tan theo mây gió
Bà đi rồi Ông buồn buồn ít nói
Sống cô đơn những năm tháng cuối đời...
Nhà bây giờ sao vắng quá Ngoại ơi!
Con mở cửa nghe tim mình nghẹn lại
Không như ngày xưa khi còn thơ dại
Mỗi lần về, Ông Ngoại nắm dắt tay
Bà Ngoại cười, ổi vừa hái trên cây
Bao âu yếm, nhìn cháu mình nủng nịu...
Đến hôm nay, giờ thì con đã hiểu
Nhà Ngoại nghèo, nhưng gắn bó thương yêu
Cả cuộc đời, dành cuộc sống chắt chiu
Cho con, cho cháu đến ngày nhắm mắt
Nén trầm hương thơm, trên bàn con thắp
Khói bay bay lan tỏa một góc thờ
Khẩn nguyện cầu ở trong cõi hư vô
Được thanh thản... Ông, Bà theo Tiên tổ
Khói lam chiều vươn trên làng quê nhỏ
Bếp nhà ai, lửa đã đỏ bừng lên
Bếp nhà mình sao vẫn cứ lặng im?
Nghe quạnh quẻ, lòng chìm sâu thổn thức
Mỗi lần thăm sao lòng con rạo rực
Nỗi buồn vui cứ nối tiếp theo về
Chiều vàng rơi lặng lẽ xuống con đê
Chân quay gót nghe tim mình quặng thắt
06/9/2014
Nguyễn Đức Quận