
Tam Sa Lãnh Hải 
1 
Hải đảo ngàn xưa đã mất rồi 
Núi sông nào lại phải chia đôi ? 
 
 Triệu dân gặp nạn còn xuôi ngược 
Bao kẻ lòng đau lúc đứng ngồi 
Lãnh hải chúng thu không nói trả 
Tam Sa họ lập thế là thôi 
Bá quyền chúng vẫn loài lang sói 
Tất cả chung qui một lũ tồi 
 
2 
Tình đời răng lợi cũng như không 
Báo nước mà rồi vẫn có công 
Chuyện chúng làm như là độc nhất 
Lập trường thành thử lại tương đồng 
Hóa ra lũ ấy quân ăn cướp 
Thành thử người dân phải chạy rông 
Cái bọn bá quyền thì phải đổi 
Ỷ vào sức mạnh chúng chơi ngông
3 
Ngông nghênh vênh mặt chẳng ra người 
Mà có bao giờ biết hổ ngươi ? 
Bóp cổ đè đầu quân sói dữ 
Lừa thầy phản bạn lũ đười ươi 
Lên râu chúng nó càng la lối 
Sức yếu dân ta dở khóc cười 
Gió mát nếu như hây hẩy thổi
Núi rừng bát ngát một màu tươi
 
4 
Họ nói vì dân bởi tại dân 
Dân nay là chủ rất tình thân ! 
Người giàu vốn dĩ hay chia rẽ 
Kẻ khó làm sao có thể phân 
Nhà nước bởi vì cần gạo thóc 
Trung ương bởi thế lắm công ân 
Con người CS văn minh nhất 
“Gây cảnh giàu sang giưã cõi trần” *
 
* Cộng Sản tuyên bố như thế 
5 
Nay chúng như là những chiếc gai 
Làm phiền mình quá cứ dài dài 
Vung tay múa mỏ không hề ngượng 
Vểnh mặt lên râu chẳng giống ai 
Nghĩ chuyện anh em xưa khắng khít 
Thì câu tình nghĩa lại khôi hài 
Cướp thì tất cả là như một 
Nay bỗng là hai bỗng hóa hai
6 
Kể chi đến nghĩa kể chi tình 
Chúng vẫn từng theo thuyết hiện sinh 
Có thế thôi thì lên mặt giỏi 
Sẵn tiền chắc đã lấy làm vinh 
Không cần trời cũng không cần đất 
Chẳng biết ai cho chỉ biết mình 
Ðạo lý cha ông từng vẫn dạy 
Cái phường bất nghĩa cứ xem khinh
7 
Trời của ta đất cũng của ta 
Bỗng từ đâu tới chiếm làm nhà ! 
Mùa hè tránh nắng lùm cây mát 
Ðêm vắng canh tàn hạt mốc sa 
Cũng chẳng là người phường nghịch tặc 
Họ không cần biết chỉ oan gia 
Chỉ còn tranh đấu và giai cấp 
Ðầu bạc chiều hôm mái tóc pha
8 
Mùa Ðông đất Mỹ lạnh căm căm 
Nghĩ cuộc tang thương rối ruột tằm 
Dở đọc lời bình lòng ngại ngại 
Ngoảnh nhìn thế sự mắt đăm đăm 
Công nông mơí đó còn lên tiếng 
Cách mạng chưa gì đã bặt tăm 
Não nuột canh trường khôn kể xiết 
Trời sương giọt lệ cứ đằm đằm
9 
Từ bước chân đi biệt cố hương 
Dặm dài trải đã lắm phong sương 
Ngày đêm từng biết hai nơi rõ 
Sau trước cùng chung một dặm đường 
Trời nắng bâng khuâng cùng gió sớm 
Ðầu hè thao thức nhão canh trường 
Dù Âu dù Á chân trời khác 
Xa nước làm sao chẳng xót thương
10 
Chẳng biết từ đâu biết ở đâu 
Nỗi lòng xin gửi lại đôi câu 
Tự do giống thể như ai cướp 
Dân chủ nhìn ra chuyện thỉnh cầu 
Hẹn bọn độc tài thêm bất lợi 
Cửa quyền thế lực nghĩ càng đau 
Bao giờ sáng rực màu dân chủ 
Nghĩ lại trăm năm cuộc bể dâu
11 
Cũng là thế cả, cũng là thời 
Nghĩ đến càng thêm giọt lệ rơi 
Phận mỏng nước nghèo như phải vậy 
Lòng hèn dân yếu thế thì thôi ! 
Giàu nghèo mấy thuở vui tình nghĩa 
Thua được ngàn năm xót cuộc đời 
Câu chuyện quốc gia thêm đứt ruột 
Hận này chẳng thể tát cho vơi
12 
Có nước làm sao chẳng xót thương 
Cho nên từng trải vạn con đường 
Học theo gương cũ trang hiền giả 
Ghét lũ vong nô bọn bất lương 
Tóc đã pha thêm phân nửa tuyết 
Lòng còn đau mãi một màu sương 
Ta đi ta vẫn luôn luôn nhớ 
Nước cũ ngày đêm vẫn vấn vương
13 
Ai đã đưa ta đến chốn này 
Ðường đi khắp cả nẻo Đông Tây 
Tự do có thể là muôn lối 
Cộng Sản thì đâu cũng một bầy 
Hữu ý vui thêm cùng cuốn sách 
Vô tri thẹn cả với lùm cây 
Hữu sinh hữu diệt cơ duyên ấy 
Chỉ thấy đêm đêm bóng nguyệt gầy
14 
Ta ỷ vào ta cậy sức ta 
Nếu không cứu nước khó lo nhà 
Nghĩ câu tình nghĩa dòng thơ chảy 
Nhớ cảnh non sông đẹp gấm hoa 
Chưa nghe gió thổi lòng sao lạnh 
Chẳng thấy trời mưa lệ cũng nhòa 
Ra đi lúc ấy còn xuân sắc 
Thương quá ngày về dưới gối cha
15 
Con tằm đến thác vẫn tơ vương 
Còn vẫn đăm đăm giữ mối giường 
Ðã biết tôn thờ câu ngũ phúc 
Lẽ đâu rẻ rúng giữ tam cương 
Việc nhà nhớ mãi người cai quản 
Chuyện nước nhờ ai kẻ đảm đương 
Dù biết khó khăn nhưng đã quyết 
Chúng ta học mãi chữ yêu thương
16 
Ai người nỡ bán nước non mình 
Có phải chăng là Hồ Chí Minh ? 
Trước cổng vầng trăng nhìn vẫn đẹp 
Bên đình cây trúc thấy càng xinh 
Quê nhà ngoảnh lại thêm rơi lệ 
Ðất tổ quay sang bát ngát tình 
Dân chủ lại về trên nước Việt 
Bấy giờ thật sự mới quang vinh
17 
Nào có xa gì đó với đây 
Vẫn con đường cũ mấy hàng cây 
Nhìn lên cao vút đôi làn gió 
Ngó lại xanh lơ mấy cụm mây 
Ðất Bắc nghĩ thương cho đất Mỹ 
Trời Đông thêm nhớ mãi trời Tây 
Ai về xin gửi nhau tâm sự 
Sao cứ chôn chân ở chốn này
18 
Người Việt giờ như ngọn cỏ bồng 
Ngẩng lên chẳng thẹn với non sông 
Ngày xưa đâu có khinh người Thác (đát) 
Lúc trước riêng không ngại giặc Mông 
Chữ đỏ tự do đầy mặt đất 
Cờ vàng độc lập khắp Tây Ðông 
Tạm dung cần phải lo đoàn kết 
Hải ngoại xin thương giống lạc hồng
19 
Có về nước Việt nhớ quê hương 
Trời dẫu mười phương chỉ một phương 
Cộng đã lăm le xây lý thuyết 
Ðảng càng chăm chú viết đề cương 
Bởi là việc nước chung săn sóc 
Vì tại tình nhà giúp đảm lương 
Triệu triệu người dân như một cả 
Cùng nhau đi trọn chỉ con đường
20 
Cộng đồng thêm đẹp mặt cha ông 
Liều chết tìm đường vượt biển sông 
Chẳng ở bởi ghê màu máu đỏ 
Trốn đi vì sợ lá cờ hồng 
Ðẹp chưa tình nước lung linh sáng 
Xanh biếc trời hè lặng lẽ trông 
Ta trở về quê xây dựng lại 
Toàn dân nô nức góp chung lòng
Sài Môn Chủ Nhân