Two roads diverged in a yellow wood,
And sorry I could not travel both
And be one traveller, long I stood
And looked down one as far as I could
To where it bent in the undergrowth;
Then took the other, as just as fair,
And having perhaps the better claim
Because it was grassy and wanted wear;
Though as for that, the passing there
Had worn them really about the same,
.
And both that morning equally lay
In leaves no step had trodden black.
Oh, I marked the first for another day!
Yet knowing how way leads on to way
I doubted if I should ever come back.
I shall be telling this with a sigh
Somewhere ages and ages hence:
Two roads diverged in a wood, and I,
I took the one less travelled by,
And that has made all the difference
|
Rừng vàng hai lối rẽ quanh
Tiếc rằng không thể loanh quanh đôi đường
Tần ngần trong kẻ độc hành
Mắt nhìn về phía xa xăm ngút ngàn
Lối mòn mất hút sau rừng…
Thôi đành đi ngã đường rừng bên kia
Biết đâu lại tốt hơn kìa…
Lối xanh cỏ mượt dấu chân chưa hằn
Dù chân có bước qua chăng
Có mòn cỏ cũng chẳng hoang mang gì…
Bình minh hai lối khác chi
Lá rơi đầy lối xóa đi dấu người
Ô! Ta làm dấu cho mai…
để còn biết lối ra ngoài rừng sâu
Ngại ta lạc giữa rừng sâu…
Kể ra là cả mối sầu
Dù đời ta có về đâu trong đời
Giữa rừng hai ngã chơi vơi
Ta đi một ngã không người ai qua
Đời còn ai có như ta…
|