HẠC VÀNG CẤT CÁNH BAY KHÔNG LẠI
THU NỬA ĐÊM VỀ NHƯ CHIÊM BAO
Hồi tối, nửa đêm trời trở rét
kéo mền lên đắp cả mùa Thu!
Khuya trăng mười bốn sương che kín
vẫn sáng mơ hồ như giấc mơ...
Hồi tối, chim kêu vài tiếng lạ
thì ra chim lạnh, trở mình kêu?
Bà con lũ lụt chừ sao nhỉ
có ổn yên chưa giữa núi đèo?
Đảng lệnh chi tiêu chừng mực đấy
cất dành tiền để có tương lai...
Bật đèn, mở báo, buồn dăm phút
nghe cũng mơ hồ mấy tiếng nai...
Dở ảnh ra xem Hồ Chủ Tịch:
đêm Thu này Bác ngủ ngon không?
Bác cười - vẫn nụ cười muôn thuở
râu bạc phơ nhìn như mây trôi...
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản!
Thu về rón rén có bài thơ!
Lắng tai, im ắng, không mưa gió
thấy ngọn đèn khuya cuối phố mờ...
Trần Vấn Lệ
🌿💛🥀
NỤ HÔN NẰM TRÊN TỜ GIẤY
Ngày, mười tiếng đồng hồ, có hai giờ trời nắng. Mùa Hè chắc đi vắng? Mùa Thu mon men về?
Cái sân gạch đỏ hoe như bàn tay vẫy vẫy. Cuộc chia ly như vậy... cũng không mấy là buồn!
Tôi nói nghe mà thương... Thơ hôm nay, thế đó. Có cái gì nhơ nhớ... bài tập đọc hồi xưa...
Cái hồi tôi bé thơ: Biệt Ly Sao Buồn Vậy? Nước mắt nhỏ xuống giấy... mấy mươi năm còn nguyên?
Ơ nhỉ tôi vô duyên. Biệt ly là cái cớ! Chia ly , phân ly ngỡ những chữ giống nghĩa nhau?
Kệ nó, có gì đâu! Thơ: Tự Do Trên Hết! Ai đọc, thương hay ghét là chuyện, cũng Tự Do!
*
Tôi nhớ lại Bác Hồ: "Không Có Gì Quí Hơn Độc Lập Tự Do". Câu đó, không phải Thơ, nó chỉ là Khẩu Hiệu. Thấy có gì thiêu thiếu, Trần Hưng Đạo, phải không? (*)
Hai Thế Kỷ một dòng máu Việt Nam ràn rụa. Sông Bến Hải màu đỏ rồi sông Bến Hải xanh!
Chia ly không mong manh? Chia ly đã lành lặn? Nắng! Hai tiếng đồng hồ nắng... cầu Hiền Lương rung rung...
Xe qua: Giải Phóng Quân. Xe về: Chiến Lợi Phẩm. Vạt áo, giọt máu thấm ngàn năm màu đỏ, xanh...
Hình như nắng long lanh? Hình như màu nước mắt? Tự Do giả hay thật? Má ơi tàn cây nhang!
Má, tay nắm tay con. Má còn... Mưa hay nắng? Hai vai Má trĩu nặng suốt-đời-cha-con-bây!
Má ơi... thơ con hay? Má hôn đi tờ giấy...
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Hồ Chí Minh khi qua Đền Kiếp Bạc làm và để lại cho Trần Hưng Đạo đọc: "Bác anh hùng tôi cũng anh hùng - hai ta cùng một gánh Non Sông! Bác đưa dân tộc qua Nô Lệ, tôi dẫn năm châu đến Đại Đồng!..."
Bốn Chín Năm Dài Thế Chưa Đứt Hơi Thở Dài
Mười giờ sáng chưa nắng. Hôm nay không mặt trời? Có thể mưa sắp rơi vào buổi trưa này lắm?
Mở email, không bạn... bèn tìm đọc lung tung. Việt Nam bão Yagi ngừng, nhiều núi đồ để đống...
Bấm tấm hình, tôi phóng nhìn cho rõ một người. Người con gái đứng cười, khúc bánh mì cắn dở...
Tôi thích cô gái đó vì cô rất hồn nhiên. Nụ cười cô rất duyên, cả người bùn bám chặt!
Đọc bài, biết sự thật: Cô là Cô Giáo Rừng, cô làm nhiệm vụ chung: Giúp Đồng Bào Trong Lũ...
Cô giống đóa hoa nở trong lòng tôi... Dễ thương!
*
Mười ngày, tôi rất buồn: Ngả bệnh, không thơ thẩn. Hôm nay không có nắng... thấy buồn, trời sắp mưa!
Tôi sẽ có bài thơ nhảm như người nói sảng? Bạn bè tôi sẽ chán, hết chơi tôi từ nay...
Tôi đưa hai bàn tay hứng gió và vuốt mặt. Nghĩ bà con đang lạc trong rừng... giống tôi xưa!
Người Lính cũ mắt mờ. Lẽ nào tôi ứa lệ? Bốn chín năm dài thế... chưa đứt hơi thở dài!
Trần Vấn Lệ
🌿💛🥀
MỘT CÁI CẦU RƠI HAI NHỊP GIỮA
Sáng mở cửa, ra - trời có lạnh. Đứng nhìn năm phút thấy tê tê. Mừng nha, có thể mùa Thu mới? Hết nóng, mùa Thu chuẩn bị về!
Nghĩ thế cho lòng vơi bớt nhớ - nhớ bà con quá, bão Yagi! Coi như miền Bắc mình tơi tả: nhà cửa, trẻ, già, nước cuốn đi...
Đây, có tự nhiên..., không có bão; đó thì thê thảm, năm-hàng-năm! Năm nay không thấy ai từ thiện... để vậy cho Nhà Nước với Dân!
Bão đang "hoàn lưu", giời trở rét... Cây xanh bật gốc vẫn nguyên bầu! Người mình quả thật hơn ai hết... chỉ khóc mà rơi một cái cầu! (*)
Một cái cầu rơi hai nhịp giữa, mười xe rớt xuống, ba người bơi... Thương dân, Đảng hứa xây cầu mới. Nước lạnh lùng trôi. Nước chảy xuôi!
*
Bảy người "mất tích", hay hơn nữa? Chẳng phải "trọng tâm" bài diễu văn! Đọc báo, biết thêm điều muốn biết: Khổ nghèo, phấn đấu sẽ giàu sang!
Chút lạnh. Lạnh tê trời sáng sớm, lòng người xa xứ có bâng khuâng... Hai trăm người chết, coi là rác; ba vạn cây nghiêng... một tiếng ầm?
Sao bằng tiếng chuông của Nhà Thờ? Sao bằng tiếng thét của Ni Cô? Tôi nghe gió lạnh tê lòng chút. Chấm hết và nhìn chơi áng thơ!
Trần Vấn Lệ
LỖI CỦA TÔI LÀM RỐI MẮT BÈ BẠN
Hỏi thăm bè bạn cũ, không ai đáp một lời! Lòng mình cũng yên thôi...bởi cuộc đời vô định!
Tuổi, nào ai còn tính? Tình, nào ai còn mơ? Lỗi của tôi: làm thơ...làm rối mắt bè bạn!
Chúng tôi toàn sống nán, cố gắng và tan hàng! Khẩu hiệu Lính Miền Nam nghe vui mà ứa lệ.
Tan hàng, còn chi nữa?
Cố, gắng, để làm gì?
Trăm ngàn đứa bỏ đi, một triệu người ở lại...Những chiếc xe lăn chạy từ bậc thềm xuống sân. Ngừng lại để bâng khuâng. Ngừng lại rồi vĩnh biệt... Hỏi thăm, không ai biết! Thân thiết thì hỏi thăm! Tròn trịa năm mươi năm... hai Thế Kỷ lãng xẹt!
Đời vô định - buồn thiệt! Trời bao la - trời ơi.
"Tim tím khung cầu tim tím núi!
Trời ơi nhiều tím quá em ơi!"
Tôi lại nhớ Yên Thao, người bên kia chiến tuyến.
Nhớ nói ra từ miệng, lòng trống trơn yêu thương...
Chúng ta đều lạc đường, sinh ra nhầm Thế Kỷ. Vũ Hoàng Chương Sấm Ký còn vài câu ngâm nga...
Lũ chúng ta! Lũ chúng ta! Lũ chúng ta!
Thư đi không trở lại. Đường nào cũng quan tái! Chí lớn! Mẹ! Ba năm...
Trần Vấn Lệ
🌿💛🥀
THƠ TÔI ĐEM VỀ CHÉP TẶNG ĐỜI TÔI KIẾP SAU
Học trò đã đi học. Mùa khai giảng: Mùa Thu. Trời không thấy chuyển mùa. Trời vẫn còn nóng lắm.
Nóng đến mây biết phận, tản, đi trốn hết rồi. Nóng! Quá nóng. Chao ôi! Môi bé nào cũng đỏ...
Cô tài xế ngồi ngó từng em bước lên xe. Có đứa mắt đỏ hoe... chắc buồn chia tay Mẹ?
Có những bà Mẹ trẻ đứng bên lề luyến lưu... hàng năm trời vào Thu... mây trên trời bàng bạc (?)...
Cửa xe đóng cái... cắc. Dây nịt, từng em gài. Tài xế đếm lần hai. Lòng xe đầy kín chỗ...
Xe chạy đi. Lá đổ. Vài chiếc chưa là Thu...
*
Tôi dừng bước thẩn thơ, tả cảnh khai trường thế... Tôi vẫn là đứa bé bảy mươi năm hẩm hiu!
Có thể, cuối ngày, chiều, tôi lại ra đây đứng dưới cây sồi, cái bóng...Bóng chiều rồi hoàng hôn!
Thơ tôi sẽ có hồn... Hai chữ Hoàng Hôn đẹp! Thơ tôi, đem về, chép... tặng đời tôi... kiếp sau!
Trần Vấn Lệ
🌿💛🥀
GẶM KHÚC BÁNH MÌ NGHĨ NGỢI LUNG TUNG
Buổi sáng ngồi nhai khúc bánh mì, buồn cười mình sống để làm chi? Làm chi? Không biết! Mà tôi sống mấy mươi năm rồi...
Nhai khúc bánh mì vẽ khúc thơ... hình như tôi giống một anh khùng? Hỏi chơi cho có khi buồn hỏi, chỉ hỏi mình thôi, mặc thế nhân!
Buồn ngủ... Buồn tình... Buồn lang thang... Hay ghê cái cách nói Việt Nam: Buồn là muốn lắm, khi mình muốn không có ai buồn cản với ngăn!
*
Ăn không hết bánh, tôi cho chim - những con chim trời sống rất riêng, sáng nào chúng cũng bay, tìm nắng? Không có tìm mưa? Tôi nghĩ thêm!
Tôi nghĩ lung tung... như Pascal hôm qua tôi đọc một lời than: "Con người yếu ớt như cây sậy có chút chữ dùng để viết văn!" (*).
Tôi không viết văn, tôi làm thơ... Tôi nhớ miên man. Nhớ học trò: Những bài văn, học chia từng đoạn... ghép lại chưa tròn, đã hết năm!
Tôi từng làm thơ trên chiến trường khi tôi vuốt mặt Lính tôi thương... nó không còn nữa khi chinh chiến chưa bắt người nào súng-phải-buông...
Cái thuở hồn nhiên sinh với tử kề bên nhau nằm chung poncho chỉ khơi khơi núi: Quê Hương, đấy, ... những nấm mồ trên sóng, nhấp nhô!
Tôi kiếm vài đồng mua thẻ nhang. Nhiều khi tôi muốn ngó nhang tàn... Nhiều khi, thật nhé, là không có... chỉ gặm bánh mì như gặm xương!
Chưa thấy Quê Hương ngày đứng dậy.
Tôi còn đứng dậy mỗi ngày tôi...
Trần Vấn Lệ
(*) Con người rất yếu ớt, nó chỉ là cây lau sậy. Nhưng cây lau sậy có Tư Tưởng... (Pascal)
🌿💛🥀
NHỚ NHỮNG NẺO ĐƯỜNG QUANH QUẸO NÚI NHỚ ĐÀ LẠT LẮM NẮNG TRONG VEO
Đã chín giờ hơn, không có nắng. Mùa Thu ngấp nghé chẳng mùa Thu...Ngoài đường vẫn thấy bầy chim quạ, đậu xuống, bay liền... Gió tiễn đưa...
Gió chẳng heo may, không phải gió! Hoa vàng mấy nụ. Vẫn còn hoa. Mặt trời ra khỏi mây và hiện, ngày vẫn như là mới bữa qua!
Nắng đã chói chang! Ngày đã nóng! Hạ hồng, Thu biếc. Bé thơ ơi. Thơ Huyền Kiêu, nhớ, ai không biết, nửa Thế Kỷ rồi... Nhớ thế thôi! (*)
Tôi cứ nghĩ mình không có tuổi dẫu từng chớp mắt biết thời gian! Dẫu từng tay xé thêm tờ lịch, đếm tiếng lòng rơi qua tiếng chuông...
Xe bus vàng chưa chạy bữa nay. Học trò đi học Thứ Năm này...Hàng năm bàng bạc mây trên phố, xe bus vàng trôi giữa đám mây...
Khi Mẹ và con lìa chéo áo... Tôi lìa Đất Nước cũng hao hao... Lòng tôi thơ dại, không ai thấy, tôi thấy tôi trong nỗi nghẹn ngào!
Thầy tạ các em. Tình rất cũ.
Thầy xa các em... Đời Thiên Thu!
*
Bài thơ tôi để thơ thơ thẩn... Thơ thẫn thờ đi. Tôi thẫn thờ. Nhớ những nẻo đường quanh quẹo núi. Nhớ Đà Lạt lắm, nắng trong veo...
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Huyền Kiêu: Thu biếc có chàng tới hỏi em thơ chị đẹp em đâu?
🌿💛🥀
HÌNH NHƯ GIÓ BAY PHẤN NỤ HOA NÀO LONG LANH
Anh gửi cho em thư, sao em không hồi đáp? Hay thư anh đi lạc? Mà nhỉ... lạc ở đâu?
Không lẽ áo qua cầu, bay qua đầu, bay mất! Không lẽ như lời Phật, Có tức thị là Không! Thư anh... viết mông lung như chẳng từng câu nói. Thư anh chỉ thăm hỏi em thế nào, đơn sơ. Thư anh... như bài thơ để bên em buổi sáng cũng như chiều lãng mạn mình ngồi trên bờ ao... thấy có con cá tràu nó trào lên đớp nắng. Thấy mây qua để bóng... cái bóng ngày hoàng hôn! Em nhớ không, hoảng hồn nụ hôn anh bữa nọ? Em nhớ không, có nhớ... chiều lạnh và em... run!
Thư anh gửi mấy hôm dám nhiều hơn, Thế Kỷ. Chắc không phải tờ giấy xếp để trong phong bì. Mà nó là gì? Hơi thở anh? Tan hết? Coi như là anh chết trong lòng em. Vườn cau Ngoại lem lem những vì sao mọc sớm. Lúc đó miệng em chớm cái nụ tình vườn mơ...
Anh kể em: Ngày xưa có vườn hoa rất đẹp, có cô Tiên mang giép, hoa nở hồng gót chân...Hồi xưa, anh bâng khuâng nghĩ vườn hoa có chủ, rồi anh đi biệt xứ, Huế ơi là nhớ thương...
Bây giờ là hoàng hôn! Chữ Nguyễn Du, đấy nhé! Cái vườn hoa, hoa lệ... Cái cổng vườn, phong linh! Em ơi, anh giật mình: Thư anh, em chưa nhận?
Hình như gió bay phấn Nụ-Hoa-Nào-Long-Lanh?
Trần Vấn Lệ
🌿💛🥀
NGỦ TIẾP ĐI EM EM CÒN NHIỀU NHỮNG GIẤC MƠ
Trời đã mát. Ba ngày rồi. Thu mới. Lá chỉ vàng mới chút chút mà thôi. Sân vẫn đỏ, chưa có lá vàng rơi...nhưng có lẽ mặt trời rồi sẽ nguội!
Nhưng có lẽ anh sẽ nghe em nói: "để cho em ngủ thêm chút nha anh". Anh muốn hôn em nhưng cúi xuống không đành, nếu mình cũng ngủ tiếp thì ngày Thu sẽ muộn...
Những con chim đã không hề ngủ nướn (*), chúng dậy rồi, chúng đang hót, vui vui. Rải cho chúng gạo ăn, có lẽ chúng cười, chúng sung sướng có người thương yêu chúng?
Tôi chạnh nghĩ nếu kéo dài đời sống bằng Tình Yêu, người ta sống bao lâu? Sống hết hôm nay, mai, mốt bạc đầu... rồi đọc lại những bài thơ rất cũ?
Bạn biết không - nhà thơ Hàn Mạc Tử, hai mươi sáu tuổi Xuân, nhắm mắt lại, Thiên Thu... chàng không còn thơ cho những sáng sương mù, lời cầu nguyện Mẹ Maria chỉ là cây Thánh Giá!
Cầu nguyện cho Quê Hương biết bao cái lạ thấy ở màu cờ thay đổi hết xa xưa... thấy ở công viên ghế trống chẳng ai chờ, thấy ở bờ sông sóng chồm lên con mắt!
*
Tôi vòng tay, nghe như mình chóng mặt. Tôi không nghĩ là quê nhà tôi mất, giữa ngôi nhà có bàn thờ Phật, giữa lòng người ai cũng dạ từ bi...
Tôi vòng tay sao bàn chân tôi đã đi? Những nhánh liễu rù rì ngàn ngàn năm thê thảm! Người ta nói gì? Xóa bầu trời u ám, gắn lên bầu trời một đóa hướng dương xanh...
Cách Mạng đã đi qua với những lũ bạc tình! Tôi là chiến binh đành vòng tay thúc thủ. Chuông Nhà Thờ ngân nga tiếng gió. Và chuông Chùa, hoa cỏ đứng rung rinh...
Tôi nói với người yêu tôi không bạc tình. Hãy nói lại đi anh: "Em là Quê Hương Yêu Dấu"! Anh là mưa bóng mây có một hôm hiền hậu rớt xuống lòng em nắng ấm mùa Xuân...
Nắng và mưa... Thơ chỉ muốn níu vần. lát nữa em sẽ níu tay anh mình đi vào cõi mộng! Vào cõi đời người ta bày cuộc sống, báo chí bày ra không thấy một bài thơ!
Ngủ tiếp đi em... em còn nhiều giấc mơ!
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Hàn Mạc Tử:
"Nằm gắng cũng không thành mộng được,
Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi!".
Gắng là Nán, là Nướn... sao người ta viết Ngủ Nướng?
🌿💛🥀
|