|                       *****
 Thu Đã Về Chưa?
 
 Ở nơi này, chưa bao giờ Mùa Thu có lần ghé đến. Như là một sự mặc khải đã định hình cho khung cảnh của thời gian, bởi vị trí địa lý từ khởi thủy của loài người mà đấng tạo hóa đã an bài.
 
 Ở đây, chỉ có hai mùa mưa, nắng đón đưa từng nỗi đời riêng của bao lớp người đi qua dòng thời gian bất tận. Tìm trong hồn người yêu đất phương Nam như hai nhà văn Hồ Biểu Chánh và Sơn Nam, cũng không thấy Mùa Thu chỗ nào…
 
 Ở đây, mỗi năm cứ vào độ gió mùa đông - bắc về. Ngoài đường lá khô rơi đầy lối, trên cao có mây bàng bạc trôi thật buồn, giọt mưa trời mang theo cái lạnh vào da... Lòng gợi lên man mác cảnh chiều thu bên đồi sim tím của thi sĩ Hữu Loan. Mùa Thu của thi sĩ Quang Dũng bên dòng sông quê xứ Đoài mây trắng.
 
 Mùa Thu lạnh lùng từng chiếc lá trên phố phường Hà Nội của Thạch Lam. Có khi hồn đi xa hơn nữa, để được cảm Mùa Thu bên vườn Lục Xâm Bảo hay những con đường cổ kính của kinh thành Ba Lê qua hồn thi nhân của Nguyên Sa, Cung Trầm Tưởng, Phạm Trọng…
 
 Ở đây, chưa bao giờ có Mùa Thu nhưng… có lẽ lòng người còn buồn hơn cả Mùa Thu!
 
 MINH SƠN LÊ
 
 * * * * * * * * * * * * * * * * * *
 
 Thu có về đâu… lá vẫn rơi!
 Khi không mây tím cả một trời
 Heo may mắc cở chui vào áo
 Làm rét run tim… nhớ một người
 
 Anh nhớ trăng vàng tựa áo em
 Khi đứng bên anh dưới trăng thềm
 Em khúc khích cười… anh hôn ngực
 Em hỏi: anh nghe gì… trong tim?
 
 Phương ấy bây giờ trăng màu thu
 Áo em vương mấy mảnh sương mù
 Thấm lạnh trên vùng anh hôn đó
 Chỉ còn lại gió với hoang vu
 
 Đêm nay trăng cũ đến bên thềm
 Màu trăng làm nhớ áo em thêm
 Vàng lên ánh mắt màu kỷ niệm
 Mắt nhớ áo vàng… môi nhớ em!
 
 Thu rồi, thu nữa, thu lại thu…
 
 Anh vẫn chưa hề có mùa thu
 Chỉ thấy nắng hờn rồi mưa khóc
 Bây giờ thêm biển hận ngàn thu
 
 Thu rồi, thu nữa, thu lại thu…
 Nơi đây vẫn chỉ có sương mù
 Sớm mai ngủ muộn trên ngàn lá
 Chiều xuống vội vàng nắng phai mau
 
 Thu rồi, thu nữa, thu lại thu…
 Lặng lẽ bên chiều em với thu
 Không anh… ai vuốt dòng sương tóc?
 Đôi mắt ai làm sóng cuồng hồ thu?
 
 Em đứng bên trời giữa mùa thu
 Anh đứng nơi đây với sương mù
 Nhớ mãi mùa trăng bên thềm cũ
 Hai đứa vui cùng mắt môi ru…
 
 MINH SƠN LÊ
 
 
 *****
 
 Hoàng Hôn Quay Quắt
 
 Thu trời đâu xa lắc
 Heo may về rong chơi
 Nắng chiều pha tím nhạt
 Lá khô vàng tuôn rơi!
 
 Em xa trời kỷ niệm
 Anh còn đứng mơ yêu
 Nhớ bờ môi phượng chín
 Bên má em nuông chiều
 
 Sông dòng xuôi ra biển
 Sóng xô dạt vào bờ
 Thuyền anh chưa về bến
 Vườn thu để em chờ
 
 Mười năm trời có lẻ
 Nâng niu cuộc tình hồng
 Dẫu đời chia lối rẽ
 Người đầu sông, cuối sông
 
 Anh, gió mùa Đông-Bắc
 Em, nắng Hạ soi đầu
 Hai đứa cùng quay quắt
 Thương kiếp này... kiếp sau…
 
 MINH SƠN LÊ
 
 
 *****
 
 Chiều Nghe Thu Chớm
 
 Trời tháng Tám... Mưa ngâu dài sướt mướt
 Chẳng ngập ngừng nên nắng bỏ đi hoang
 Cho câu thơ còn dấu chấm ngổn ngang
 Làm chữ nghĩa vương vương màu hiu hắt
 
 Trời quê hương đổi gió mùa Đông - Bắc
 Lá trên cành khô úa lạnh lùng rơi
 Lấp chôn đi từng cánh phượng rã rời
 Ve khóc nuối tiễn đưa mùa phượng vỹ
 
 Thu chẳng đến... chỉ sương mờ mộng mị
 Để trăng buồn xấu xí cả dung nhan
 Giữa buổi quê hương từng vết thương hẳn
 Đang bật máu để khơi dòng nhục sử!
 
 Em bây giờ áo phơi chiều viễn xứ
 Có nai vàng đang dẫn lối vào thu
 Anh yêu em lời chưa hết nghĩa từ
 Tình bất tận như mùa thu còn đó...
 
 MINH SƠN LÊ
 
 *****
 Một Cuộc Hý Trường
 
 Màn tuồng sân khấu buông rồi
 Sau pha hài kịch ai cười hồn nhiên
 Cuộc trần thế sự đảo điên
 Lương tri liệm kín bạc tiền lấp chôn
 
 Người đi vất vưởng theo hồn
 Xác thân thành bụi bay vờn trên cao
 Nhìn ra ngàn trước ngàn sau
 Tay nào tàn phá núi cao sông ngòi
 
 Dối gian lên đỉnh cuộc đời
 Nhân gian nuốt lệ nghẹn lời đau thương
 Mỉa mai một cuộc hý trường
 Cười ra nước mắt quê hương ngập tràn
 
 Bao nhiêu điền thổ tan hoang?
 Biển Đông còn được mấy ngàn dặm khơi?
 Dối gian đầy kín trên môi
 Tay nào che nỗi cả trời nước non…
 
 MINH SƠN LÊ 31.7.23
 
 oOo
 
 Bài Không Tên
 
 Phận bướm rong chơi hoài kiếp kiếp
 Sông trường bạc bạc núi xanh xanh
 Hoàng hôn thu sắc sầu điệp điệp
 Trăng về lơ lửng bóng thanh thanh
 
 Người thương nhớ nước xa biền biệt
 Thu về mưa trắng đổ giăng giăng
 Vỡ mộng ngày xanh trời biêng biếc
 Non nước ngàn năm hận đằng đằng
 
 MINH SƠN LÊ 12.9.23
 
 oOo
 
 Có Những Dòng Thơ Nước Mắt Pha
 
 Có những dòng thơ nước mắt pha (*)
 Chảy trong cổ sử ngàn năm qua
 Dẫu Hoàng Hạc Lâu rong rêu phủ
 Hãn mã cùng người đã đi xa
 
 Bụi đã xóa mờ những dấu chân
 Tương Như hò hẹn với Văn Quân
 Hoa ngàn năm trước còn trên lối
 Con bướm đa tình vẫn tung tăng
 
 Chẳng có một ngày anh không nhớ
 Yêu em tình trổ cánh hoa thơ
 Như bó hoa thơm cho em đó
 Chẳng có thời gian, chẳng bến bờ
 
 Để mặc thu phong làm tóc rối
 Để mặc sương chiều lạnh bờ môi
 Để mặc chiếu chăn bày trăng vỡ
 Để thấu trong tình giấc đơn côi
 
 MINH SƠN LÊ
 * Câu thơ của thi sĩ Trần Vấn Lệ (California)
 
 
 *****
 
 Dáng Ngọc Quay Về
 
 Chiều ai đốt lá bên sân
 Khói bay lên mái phong trần riêng anh
 Khói chờ theo gió tan nhanh
 Không quên để lại mấy nhành phù vân
 
 Chiều ai đốt lá bên sân
 Nắng phai mấy giọt vừa gần vừa xa
 Ngày tàn bao thói điêu ngoa
 Qua cơn dâu bể cho ta về nhà
 
 “Yêu nhau cau sáu bổ ba”
 Một ngày không gặp hồn tha thiết đòi
 Môi xa… người cũng xa người
 Hương yêu chưa nhạt khi hơi thở còn
 
 “Bướm vàng đậu đọt cau non”
 Nhắc câu tình tự mang hồn quê hương
 Ngọc xưa trả lại sắc hương
 Soi ngày gian dối đêm trường thê lương
 
 MINH SƠN LÊ
 
 *****
 
 Biết Nói Gì Đây…
 
 Nhiều khi tôi đến ngồi bên thềm thời gian của đời mình, để lắng nghe một quãng nắng mưa dài ray rứt trút qua hai bờ thế kỷ trên quê hương. Bây giờ là tháng mưa ngâu, mùa hè đã đi qua, bỏ lại cây phượng già bên cổng trường dần thưa lá. Đi đâu cũng thấy những
 đôi mắt sâu hoen sầu với đầy lo lắng… Một niên học mới sắp bắt đầu, tuổi học trò đang nức lòng ngóng trông cha mẹ về những sách - vở - áo - quần và bao thứ buộc phải có để được vào lớp học… Cha mẹ ngóng trông về đâu? Một nỗi rã rời hụt hơi dài theo năm tháng còn đeo mang trên phận đời lao đao lầm lũi, trước một “rừng giá cả”, đều tăng từ trong trường ra ngoài chợ búa!
 Hiện thực này đã khiến lòng mình vỡ ra từng hình hài ký ức những tháng năm xưa của thời tôi đi học.
 
 
 Một Thuở Khóc Cười
 
 Tôi viết lên đây những chuyện đời
 Chỉ là dĩ vãng… cái thằng tôi
 Từ buổi quê hương tàn khói súng
 Là bóng tương lai chớm rụng rời!
 
 Người sống hiểu tôi chẳng quá lời
 Bởi nhiều người cũng giống như tôi
 Giây phút hòa bình vui chưa trọn
 Thì thấy môi răng đắng nghẹn rồi!
 
 Hồn trắng thư sinh bỗng tật nguyền
 Nhìn người ta đốt sách như điên
 Đứng giữa sân trường lòng đau điếng
 Dấu đạn trên tường còn mới nguyên
 
 Thời trước tôi mê “áo vạt bầu”
 May vài ba kiểu “Hippy - Âu”
 Người ta cắt hết không thương tiếc
 Hở rốn, thừa lưng… cũng thấy “ngầu”…
 
 Mọi thứ đảo điên đã hẹn hò
 
 “Tailor” vào “Tổ Hợp May - Đo”
 ”Restaurant” là “Cửa Hàng Ăn Uống”
 Mua thứ gì cũng phải “xin-cho”…
 
 Tôi lớn lên giữa thời “đồ đểu”
 Sáng ngô khoai, mỳ sợi qua chiều
 Nếp sống văn minh là xa xỉ
 Đời buồn hơn cả chén cơm thiu
 
 
 Người tốt về mang chôn giấu đời
 Thằng hèn gây bao chuyện trời ơi!
 Để lại quê hương nhìn muốn khóc
 Lịch sử rồi đây phải trả lời
 
 Ôm hồn theo chân bước đơn côi
 Lang thang như một kẻ bụi đời
 Thân mang “lý lịch” đời chê xấu
 Đi giữa lòng đời… tôi với tôi!
 
 * * * * * *
 
 Cái Thời Nát Chữ
 
 Miền Nam sau trận Bảy Lăm
 Ngỡ ngàng cùng với cơ hàn sánh vai
 Người quen mắt lệ đổ dài
 Người xa mắt lạnh nhìn mây ngó trời
 
 Tiếng Quê Hương tự bao đời
 Bên này vĩ tuyến đầy lời thân thương
 Từ ngày đốt sách sân trường
 Biết bao chữ nghĩa lên đường lưu vong!
 
 Đời cho những tiếng cười không
 Chẳng lo mất chút tiền nong là gì!
 ”Truyền hình” gọi đúng “Ti - Vi”
 ”Cái đài” thay chiếc “Radio” nhà
 
 “Căm xe” thì bảo “nan hoa”
 ”Áo thun ba lỗ” gọi là “Mai - ô”
 ”Quần Jean” thay tiếng “quần bò”
 ”Xe ca” để chỉ “xe đò” ngày xưa
 
 “Quan hệ” chứ không “làm tình”
 Chừ bao thiếu nữ hành trình phá thai
 ”Cà phê Filtre” gọi theo Tây
 Bảo “nồi trên cốc” mặt mày ngẩn ngơ!
 
 Tham ô chẳng chịu tham ô
 Rằng đây “bồi dưỡng” để cho tình dài
 “Khai triển” đảo ngược "triển khai”
 Quay cho chữ nghĩa càng ngày càng sai
 
 Nhiều “ông tiến sĩ” thật hài
 Nói rằng chẳng học tiếng Tây bao giờ
 Năm châu bốn biển sững sờ
 Dân tình năm tháng ất ơ cuộc đời
 
 Quê hương khốn khó vào thời
 May còn con mắt để soi đời mình
 Dòng đời lặng lẽ buồn tênh
 Đêm đêm nằm khóc một mình… tôi ơi!
 
 MINH SƠN LÊ
 
 *
 Mưa Tháng 9
 
 Sáng nay nắng trốn đi đâu?
 Bỏ trời đất lạnh mưa ngâu sụt sùi
 Dáng xưa đầy dấu ngậm ngùi
 Bao năm dối trá dập vùi thế nhân!
 
 Sáng nay mưa đến chào sân
 Buồn lên phố xá bàn chân ngại ngùng
 Thương thay cơm áo vẫy vùng
 Xác thân lỡ hẹn hò cùng gió mưa!
 
 Sáng nay mưa đổ buồn xưa
 Yêu em lầm lỡ như chưa bao giờ...
 Hồn chưa phai dấu học trò
 Yêu em là một bài thơ để đời
 
 Sáng nay mưa mịt mù rơi
 Cà phê không đủ ấm môi dại khờ
 Mưa cho trăng úa sao mờ
 Quê hương lạc lõng bến bờ yêu thương...
 
 MINH SƠN LÊ 2.9.22
 
 
 *****
 
 Ngày Xưa Vu Vơ
 
 Ngày xưa đi bắt chuồn chuồn
 Đem về cắn rốn… Ôi! hồn nhiên sao
 Mơ cho biết lội sông sâu
 Qua bên bờ ấy xin cau hỏi trầu
 
 Ngày xưa thích ngắm mưa ngâu
 Trong đêm thất tịch đàn ô thước về (*)
 Xây cầu đưa gót phu thê
 Ngưu Lang – Chức Nữ hẹn thề gặp nhau
 
 Ngày xưa đi hái trâm bầu
 Qua con sông lội ngập đầu thơ ngây
 Yêu chưa dám ngỏ cùng ai
 Cái tình len lén “con trai học trò”
 
 Ngày xưa chưa biết hẹn hò
 Nhìn mây lơ đễnh hững hờ trăng lên
 Thương thầm cô bé nhà bên
 Chờ khi đêm xuống đốt đèn đọc thơ…
 
 MINH SƠN LÊ 13.8.22
 
 *Đêm thất tịch là đêm mồng 7 tháng 7 âm lịch;
 Ô thước: (Ô: chim quạ, Thước: chim khách).
 
 *****
 
 Bản Nhạc Tình Cho Tuổi Vào Thu
 
 Tay buông thả nhẹ tiếng đàn
 Heo may bất chợt về ngang ngõ chiều
 Nhạc lời toàn chữ nghĩa yêu
 Hát lên cho bớt rong rêu hồn người
 
 Hát cho khơi ấm vành môi
 Thở ra cho phiến lòng trôi muộn phiền
 Đàn gieo có lúc lặng yên
 Mà môi chưa dứt sầu riêng một trời
 
 Tóc nào thơm vướng bờ môi
 Cho ta ngỡ sợi tơ trời buộc nhau
 Tay nào in vết cấu cào
 Để môi thấm đẫm ngọt ngào bên môi
 
 Đêm tôi nghe tiếng đàn tôi
 Bài tình ca chở bóng trời thương xưa
 Ngoài hiên đổ giọt thu mưa
 Rơi trên thềm cũ tiếng xưa dạt dào
 
 * * *
 
 Chắt cho nhau hết ngọt ngào
 Cắn môi cho đến nát nhầu vì nhau
 Nghìn xưa nối lại nghìn sau
 Trái tim mở hội ca dao vào đời.
 
 Bàn tay ngôn ngữ thay lời
 Hái trăng xuống thắp nụ cười nguyệt hoa
 Nâng niu trái mộng kiêu sa
 Vườn tình vun vén mở ra xuân thì.
 
 Môi anh khép nhẹ rèm mi
 Cho em quên hết nhu mì với anh
 Mặc cho tóc rối tung hoành
 Lặng yên nghe tiếng gọi thanh tân về.
 
 Môi thật thà đến chân quê
 Kể em nghe chuyện đê mê rã rời
 Cho con chim mộng bỏ trời
 Theo anh nghe kể những lời trần gian…
 
 MINH SƠN LÊ 1.9.23
   
   |