*Ngày 29-04-1975
             –   Tổng thống Dương Văn Minh ra lệnh trục xuất những người Mỹ cuối cùng  ra  khỏi đất nước Việt Nam. Nhơn Trạch, Thành Tuy Hạ, Cát Lái, Cầu Sông   Buông, Long Bình, Biên Hoà, Phú Lợi, Lai Khê, Bến Cát, Bình Dương, Tân   Uyên, Lái thiêu, Gò Vấp, Hướng Tây Bắc Đồng Dù, Củ Chi, Hướng Tây Tây   Nam Hậu Nghĩa, Tân Túc, Tân Hoà, Phú Lâm… lần lượt bị chiến tranh gian   ác xâm lược. Thấy mất thật rồi!
            Tin   tức mỗi ngày mỗi giờ một xấu hẳn đi. Cho đến ngày hãi hùng. Ngày đớn   hèn bi thảm. Ngày tối đen hắc ám nhất lịch sử Việt Nam. Ngày đánh dấu   trầm uất, thống hận:
            Thế   là trong thành phố Sài Gòn vốn dĩ ồn ào náo nhiệt, bon chen sợ hãi,   càng tăng thêm nhốn nháo, xôn xao, xớn rớn hãi hùng hơn. Sài Gòn chìm   trong biển tình đau thương tràn ngập mịt mùng. Sài Gòn như rắn mất đầu,   người người xớn rớn ồn ào như núi lở, như động đất, như triều cường  sóng  thần vùi dập. Sài Gòn đã mất đi vẻ hào nhoáng thanh lịch sang  trọng xa  hoa của hòn ngọc viễn đông xưa. Thành phố giờ đây ồn ào náo  nhiệt hỗn  loạn, bụi bặm và rác rưởi ụ từng đống to tướng. Sài Gòn càng  hỗn loạn,  hoang mang lo sợ bùng lên dữ dội.
            Nhất   là những gia đình giàu sang quyền quý, ở Sài Gòn và cư dân gốc Trung   Hoa đang sinh sống ở Chợ Lớn hãi hùng huyên náo loạn cả lên. Thuở xa   xưa, người Hoa có quốc tịch Anh, được người Pháp (đang cai trị nước Việt   ta lúc bấy giờ), cho phép người Hoa từ Singapore nhập cư vào Việt Nam.   Họ giàu xụ! Có tiền rừng bạc bể, nên độc chiếm thị trường kinh tế,   thương mại, sầm uất ở một giang sơn Chợ Lớn! 
            Hết   rồi vẻ sạch sẽ thanh cao rộng rãi trên những phố Catina, đại lộ sang   trọng Thống Nhất, con đường Lê Văn Duyệt. Trần Hưng Đạo. Hai Bà Trưng,   Nguyễn Huệ, vân vân… thậm chí cả con đường Duy Tân "cây dài bóng mát"   thuở nào, nay cũng có từng tốp mười tốp hai ba mươi người tụ tập, dọc   theo con đường nên thơ nầy, tới sau lưng nhà thờ Đức Bà. Họ lo lắng, bồn   chồn xôn xao, hốc hác, băn khoăn đứng ngồi không yên, kể từ khi phi   trường Tân Sơn Nhất bị pháo kích. Sài Gòn nóng như một hoả lò. Càng ghê   rợn hơn, tin từ đài phát thanh Sài Gòn loan báo kể từ giờ phút nầy:   Thiết quân luật 24/24. Tình hình thủ đô Sài Gòn vắng lặng như tờ, không   giống một thành phố chết thì là gì!?
            *Ngày 30 tháng 4 năm 1975.
            -   8 giờ sáng ngày 30-4-1975 - Sáng sớm tinh mơ, Tổng thống Dương Văn  Minh  lên Truyền thanh Truyền hình, ông ra lệnh cho các tuyến phòng thủ  của  Lữ đoàn Liên binh Phòng vệ Phủ Tổng thống không được nổ súng.
            -   9 giờ sáng ngày 30-4-1975 - Tổng thống Dương Văn Minh đọc diễn văn  trên  đài Truyền thanh: “Yêu cầu Toà Đại sứ Mỹ và văn phòng tùy viên DAO  Hoa  Kỳ, phải rời khỏi Việt Nam ngay lập tức!”
            -   10 giờ ngày 30-4-1975: Tổng-thống Dương Văn Minh leo lên làm Tổng  thống  được ba ngày, ông liền “mở cửa khẩu” kêu gọi Quân lực Việt Nam  Cộng  Hoà: 
            - “Ở đâu, hãy giữ nguyên vị trí ở đó.”
            - “Ngưng chiến. Chờ bàn giao chính quyền miền Nam Việt Nam: cho lực lượng mặt trận giải phóng miền Nam vào chiếm.”
            - “Chuẩn bị giao nạp vũ khí cho đối phương.”
            –   Chao ôi! Sụp đổ toàn diện cả một chế độ. Bàng hoàng cả một dân tộc  Việt  Nam, chiến tranh hai miền Nam Bắc đưa con người bải hoải lết tới  đường  cùng cuối bờ vực sâu.
            Ngày   30 tháng 4 năm 1975 – Thật hắc ám. Khi 15 giờ chiều, Trịnh Công Sơn  hát  lui hát tới bài “Nối Vòng Tay Lớn,” không có nhạc đệm trên đài phát   thanh Sài Gòn. Không những là ngày uất hận “nối vòng tang lớn,” mà còn   là ngày co giật từng cơn run kinh phong nhăn nhúm rúm ró teo tóp lại.
            Quân   Bắc Việt được sự hỗ trợ tối đa của Nga và Tàu cộng cung cấp đầy đủ đạn   dược, súng ống và xe tăng. Trong khi miền Nam Việt Nam bị Mỹ hứa lèo  hứa  cuội, rồi trở mặt phản bội, lãnh đạm bỏ rơi. Mỹ từ chối hết mọi  thứ, kể  cả chính phủ miền Nam chỉ xin chi viện 300 triệu đồng. Cũng  không! Toàn  Quân miền Nam thiếu thốn đủ mọi thứ. Quân Lực Việt Nam Cộng  Hòa phải tự  anh hùng oai dũng kiên cường chiến đấu, quyết liệt chống  trả đến viên  đạn cuối cùng, trong sự cô độc, vô cùng đắng cay chua xót  và tuyệt vọng  dường bao!!! Những Người Lính dũng cảm ấy chưa hề buông  súng bỏ cuộc. Họ  không bao giờ phản bội dân tộc và cương quyết ở lại  giữ gìn quê hương.  Cho đến một ngày thứ Tư: 30-04-1975 họ phải cúi đầu  bật khóc; vì buộc  lòng phải tuân theo thượng lệnh .
            Ngày   30 tháng 4 đen tối hắc ám năm 1975 . Đời sống ấy phơi bày cuốn phim  cay  nghiệt, có cảnh tượng kém thanh lịch, bóc trần những điều quá thật,  làm  tan nát đời nhau. Chẳng bao giờ xóa nhòa, tàn phai trong ký ức mọi   người. Tan hoang kinh khủng. Đau đớn tột độ!
            “Hạnh   phúc Hòa Bình” đến, vội vã chợt đi. Giật theo tấm áo đơn bạc. Lộ ra  quá  khứ trần trụi. Hiện tại đọa đày, tương lai đen tối mịt mù; vô cùng  cay  đắng!!!
            "... Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,
            Nước còn chau mặt với tang thương.
            Nghìn năm gương cũ soi kim cổ,
            Cảnh đấy người đây luống đoạn trường." 
            (Bà Huyện Thanh Quan)
            
            
            Trần Văn Giang
            Orange County, Tháng 4 năm 2023