01. Những vành hoa thế hệ ! 
02. Tình non nước không phai 
03. Không bán thơ đâu ! 
04. Xin gởi cho Anh 
05. Xin gởi cho Chị 
06. Xin gởi cho Em 
07. Trao thế hệ đàn em 
08. Thăm hỏi Tiền Nhân 
09. Không biết ngày mai tôi trở về 
10. Đã đến ngày mai 
11. Một Trăm Thương 
12. Việt Nam còn đó muôn đời 
13. Nực cười 
14. Hồn sông núi, gác câu thề, bỏ ngõ ! 
15. Ta về 
16. Dòng lịch sử xin đừng ai vẩn đục ! 
17. Ngày qua như một cơn mơ 
18. Kê đầu gối trăng 
19. Bao năm đi nữa vẫn còn trời quê 
20. Hoa nỡ giữa rừng hoang 
----------- 
Những vành hoa thế hệ ! 
Tháng 03-2005 
Ta không quên những gì xa xưa cũ 
Dù thời gian có phải mãi bước đi 
Dù ra đi, có làm được những gì 
Theo dòng chuyển quá hiện tương truy tán 
Ta vẫn nhớ, ngọn đèn khuya khô cạn 
Trắng đêm dài nhắn gởi những tâm tư 
Dù đã qua, chưa tới, hay bây chừ 
Đường chân chánh vẫn ngàn đời thiện mỹ 
Dù không gian có đổi thay, ừ nhĩ ! 
Dù thời gian có nhanh chậm, đương nhiên ! 
Núi bên non vẫn còn đó linh thiêng 
Đèo bên dốc vẫn trơ trơ tuế nguyệt 
Lúa gặt xong, gieo mạ non xanh biếc 
Mộng đơm bông chờ lúa chín hoen vàng 
Đã qua rồi những nhỏ giọt lầm than 
Mùi gạo mới thơm thơm tình quê mẹ 
Nước còn đó tự đầu nguồn khe khẽ 
Khơi thành dòng ươm mạng mạch tốt tươi 
Bóng già nua chống gậy mỉm môi cười 
Trông gật gụ, thế đủ rồi, mãn nguyện 
Những ngày qua như dòng lưu tích chuyển 
Những ngày nay nứt nẻ vá ruộng đồng 
Những ngày mai hoa trái sẽ đơm bông 
Ta kết lại những vành hoa thế hệ. 
***** 
Tình non nước không phai ! 
Tháng 03-2005 
Tôi vẽ một vòng tròn 
Loanh hoanh trên mặt đất 
Viết hai chữ chật vật 
Đau khổ cả một đời 
Buồn trông con dã tràng 
Xây đời trên bờ cát 
Viết hai chữ chua chát 
Công khó vẫn hoàn không 
Hoàng hôn kéo đêm về 
Vẳng nghe tiếng dế nhủi 
Viết hai chữ lủi thủi 
Trong ngõ tối cuộc đời 
Buồn trông con bọ hung 
Vùi đầu trong vũng thối 
Viết hai chữ le lói 
Mang kiếp sống âm u 
Buồn trông con thạch sùng 
Vắt trần nhà chắt lưỡi 
Viết hai chữ rã rượi 
Thương tiếc chẳng được gì 
Buồn trông con tò vò 
Tơ tằm ươm thành kén 
Viết hai chữ đè nén 
Khúc rẽ của dòng sông 
Buồn trông con ve sầu 
Ngày hè kêu inh ỏi 
Viết hai chữ mệt mỏi 
Lột xác vắt vỏ cây 
Buồn trông những đêm khuya 
Nghe tiếng kêu con quốc 
Viết hai chữ còn mất 
Để lại tháng ngày qua 
Buồn trông bóng cuối chiều 
Gió thu về hiu hắt 
Viết hai chữ se thắt 
Khắc khoải vọng tình quê 
Buồn trông những xa xôi 
Giữa đôi bờ biền biệt 
Viết hai chữ da diết 
Gởi cánh én mang về 
Buồn trông trên quê hương 
Đi giữa lòng đất mẹ 
Viết hai chữ khe khẽ 
Đánh thức mọi lòng người 
Buồn trông vọng núi đồi 
Nghe hờn vong sông núi 
Viết hai chữ nhắn gởi 
Tình non nước không phai. 
***** 
Không bán thơ đâu ! 
Tháng 03-2005 
Ngày xưa Mặc Tử bán trăng rồi 
Lững thững chị Hằng đi dạo chơi 
Ủ rũ cây đa mình chú Cuội 
Hết nhìn trăng lại ngó xa xôi 
Và nữa, Tú Xương đã bán nghèo 
Tôi không mua, nó vẫn đeo theo 
Buồn buồn, tôi gát lên trên bếp 
Bị khói, sặt, ho, biến cái vèo 
Công Trứ khi xưa vỗ bụng rau 
Còn tôi, cũng đã ngấy từ lâu 
Cả đời nhồi nhét đầy rau cỏ 
Từ bụng xuống chân ngập tới đầu 
Tôi chẳng có gì, bán cái không 
Đã không, nên chẳng có đôi đồng 
Không ai mua hết, nhìn còn rộng 
Đem chất hoài, nhưng vẫn trống không 
Nhưng tôi không có bán thơ đâu 
Óng ánh sợi thơ gợn sắc màu 
Đôi mắt qua thơ, đời tuyệt mỹ 
Canh tàn còn đẹp những đêm thâu 
Một chữ không cho đừng nói bán 
Để tôi đem rải khắp không gian 
Thời gian đầy ắp, chờ thêm đã 
Bị ứ, nên thơ chảy ngập tràn 
Thơ sống cùng tôi cả cuộc đời 
Lúc lưng lúc cạn lúc đầy vơi 
Khi hờ khi hững khi phiêu lãng 
Khép kín trần gian viết mấy lời. 
***** 
Xin gởi cho Anh ! 
Tháng 03-2005 
Này anh, từ lúc gánh hai vai 
Một sắt hai son cứ miệt mài 
Nước chảy thấm sâu lòng đất nước 
Đá mòn cho phỉ chí làm trai 
Này anh, từ thuở bước lên đường 
Đem sức tang bồng vá nhiểu nhương 
Đem chí nam nhi bồi tích sử 
Góp bàn tay hiến tặng quê hương 
Này anh, đừng hỏi, đến bao giờ 
Đã bảo rằng xây dựng ước mơ 
Như núi cùng non reo tuế nguyệt 
Như sông cùng biển tựa cơ đồ 
Một khi, trái chín mộng, treo cành 
Nhụy thoảng thơm thơm, hương tỏa quanh 
Là đến thời kỳ thâu kết quả 
Chan hòa mưa nắng, đẹp trời xanh 
Chỉ sợ không rèn đức trượng phu 
Biển sông, sao sánh vũng ao tù 
Tiểu nhân, sao sánh cùng quân tử 
Sống ở đời, chỉ khác chữ ngu 
Trao nhau như thế, đủ rồi anh 
Nếu thiếu hay dư, thì cũng đành 
Nếu thiếu thì bao giờ cũng thiếu 
Nếu dư, thì đã quá, rành rành 
Ta hẹn nhau về nơi bến cũ 
Bên dòng sông quyện, suối nguồn xưa 
Quê hương thắm thiết tình non nước 
Ta mãi còn nhau, anh nhớ chưa ??? 
***** 
Xin gởi cho Chị ! 
Tháng 04-2005 
Này chị, từ ngày chị bước đi 
Buồn không, sao chẳng nói năng gì 
Đã mang thân phận làm nhi nữ 
Xuất giá, là lên cầu biệt ly 
Hãy tròn bổn phận bên người ta 
Còn chỗ thật sâu, cất nỗi nhà 
Không ruột rà mà thương mến chị 
Chừng nào như thế mới hoan ca 
Một thân, chị phải chẻ làm hai 
Nặng nhẹ đôi đàng gánh trĩu vai 
Cứ gánh vuông tròn nghe chị nhé 
Hết hôm nay đến những ngày mai 
Cứ thế, chị trang trải suốt đời 
Một lòng đem xẻ gởi hai nơi 
Tay nâng, tay đỡ, tay mòn mỏi 
Vai vác, vai mang, vai rã rời 
Chị này, nhớ mẹ những ngày xưa 
Dậy sớm, thức khuya, cũng chẳng vừa 
Gian khổ bào mòn sao chịu nổi 
Khi thương, cỏ mọc đã bao mùa 
Đã biết rồi mà, chị khổ lắm 
Nào nhà nào cửa nào chồng con 
Hai quê một cảnh tràn mi mắt 
Xót dạ thương lòng nát sắc son 
Ấy thế thành người mẹ Việt Nam 
Cơm lành canh ngọt quít còn cam 
Cửa nhà gia thế noi giòng giống 
Đưa nước về nguồn nhớ Tổ Tông. 
***** 
Xin gởi cho Em ! 
Tháng 04-2005 
Này em, đâu có nhỏ gì đâu 
Mái tóc ngày xưa đã đổi màu 
Chiếc bóng thời gian lay động mãi 
Sắc còn phai huống nữa là màu 
Nhưng em phải hiểu cuộc đời này 
Nhân thế đã mang kiếp đọa đày 
Trần thế còn đeo thêm khốn khổ 
Nên vô thường cứ chuyển lăn quay 
Để tôi đi truớc, tiếp theo em 
Đi mãi đến khi bước xuống thềm 
Cùng giữ gìn nhau, trao thế hệ 
Hỏi khung trời mấy ánh sao đêm 
Tôi chỉ hỏi thăm những chuyện xưa 
Chứ làm sao kéo tuổi ngày thơ 
Hỏi thăm để nhớ về xưa cũ 
Dĩ vãng cuốn trôi tận cuối bờ 
Giờ em ngấm nghé tuổi hơi già 
Mái tóc của tôi đã trổ hoa 
Rêu phủ bên đường còn biến sắc 
Hỏi chi bóng xế của chiều tà 
Cuộc đời chồng chất phải không em 
Máu chảy về tim thấm ruột mềm 
Tươi thắm quá thời thâm tím tím 
Úa tàn xơ xác cả con tim 
Đuối sức mỏi mòn bên dốc đá 
Hơi tàn quờ quạng cuối đường đi 
Rừng già che bóng rừng non vậy 
Đại thọ chở che tiểu mộc thì 
Nên tôi chỉ nhắc em ngần ấy 
Cộng của em, đời sẽ khá hơn 
Gom góp và vun bồi mãi mãi 
Như hoa thêm nhụy sắt thêm son. 
***** 
Trao thế hệ đàn em ! 
Tháng 04-2005 
Xin trao về thế hệ đàn em 
Thế hệ chúng tôi đâu có quên 
Gắng sức hoàn thành bao gạch nối 
Từ tiền nhân gởi lại cho em 
Thế hệ chúng tôi bao dấu ngoặc 
Chống sào lái mũi giữa muôn chiều 
Ngửa nghiêng tơi tả như chiếu rách 
Bầm dập dậy men tợ cơm thiu 
Có trách chúng tôi thì cứ trách 
Đồng thời đồng thế mới đồng cam 
Ngoài chăn, sao cảm trong chăn ấy 
Há miệng đã đau bỡi nát hàm 
Cũng may còn ngóp ngoi lên được 
Trao lại các em hơi tạm yên 
Những khổ đau, vá bằng vụn vỡ 
Những tang thương, đắp bỡi oan khiên 
Máu, nước mắt cùng hòa đổ ra 
Một thời lịch sử đã đi qua 
Bao nhiêu tình tự hy sinh ấy 
Cũng bỡi vì non, nợ nước nhà 
Thuyền vượt trùng dương biết biển khơi 
Phong ba ụp phủ, giập tơi bời 
Gió sương xơ xác, vùi tan nát 
Nát cả con người, nát biển khơi 
Có sống chẳng qua còn sót lại 
Chỉ xin làm sỏi đá bên đường 
Và xin được lót thềm loang lở 
Bồi đắp quê hương, vá đoạn trường ! 
***** 
Thăm hỏi tiền nhân ! 
Tháng 04-2005 
Cho xin thăm hỏi bậc tiền nhân 
Thời thế đã qua bao lưỡng phân 
Chống đỡ mấy chiều hay tạp lục 
Mà sao gió bụi nát phong trần 
Cha ông đã đổ những ngày xưa 
Xương núi máu sông chứ chẳng vừa 
Nước mắt viết đầy trang lệ sử 
Tâm can tan nát biết hay chưa 
Dư đồ tơi tả, cùng đan, vá 
Lịch sử ngửa nghiêng, cùng đắp xây 
Thế hệ hôm nay còn cấu xé 
Còn gì cho thế hệ ngày mai 
Không phải đá vàng chẳng sắt son 
Cũng không ngoại tại siết hao mòn 
Bởi vi trùng nội bào sông núi 
Bởi phá tam giang rẽ nước non 
Thế hệ chúng ta nên thẩm thấu 
Đã qua một thế kỷ, còn gì 
Hoàng tuyền rêu phủ còn ân hận 
Không lẽ trần gian rũ mốc xì 
Đừng dày non nước thêm nông nỗi 
Đừng xéo quê hương cạn dấu tình 
Lịch sử cứ đi, đi tới mãi 
Tro tàn vờn vợn khói lung linh 
Thương người đi trước tức thương ta 
Kèo cột vách xiêng chung mái nhà 
Xin góp bàn tay xây dựng lại 
Ngày mai con cháu sẽ thương ta 
Xin cảm ơn người, hỡi cố nhân 
Biết rồi, mới hết những phân vân 
Thế thời, thời thế đều gai góc 
Đen trắng, trắng đen, đều dự phần. 
***** 
Không biết ngày mai tôi trở về ! 
Tháng 04-2005 
Không biết ngày mai tôi trở về 
Đường làng có trách nỗi tình quê 
Cô thôn có dỗi buồn hương vị 
Cây cỏ dọc ngang có ủ ê 
Không biết ngày mai qui cố hương 
Tiếng kêu con quốc có ai thương 
Sông xưa con nước còn in bóng 
Bến cũ con đò có vấn vương 
Không biết ngày mai tôi bước đi 
Bao năm mong mỏi có còn gì 
Có còn một chút tình quê cũ 
Hay lạ quá rồi có nghĩa chi 
Không biết ngày mai tôi viếng thăm 
Mừng mừng, hay bảng lảng xa xăm 
Thân thương, hay dửng dưng xa lạ 
Như vải bỏ gai, kén bỏ tằm 
Dù sao tôi cũng bước đi về 
Không hẹn nào ai có lỗi thề 
Lối cũ khép hờ không đóng mở 
Đường xưa bỏ ngõ rộng tình quê 
Cho nên tôi sẽ bước đi qua 
Nối nhịp ruộng đồng vang hát ca 
Trổi khúc hương quê lồng gió nắng 
Vương vương ôm ấp vạn tình ta 
Nhìn cánh đồng quê mỉm miệng cười 
Nhìn bông lúa trắng ngậm xinh tươi 
Tiếng chim ca hót tình quê gọi 
Bếp lửa hồng êm, ấm mọi người. 
***** 
Đã đến ngày mai ! 
Tháng 04-2005 
Ngày mai hoa lá xanh tươi 
Lá reo gió bấc hoa cười gió đông 
Ngày mai trên khắp ruộng đồng 
Hương thơm mùa mới trổ bông lúa vàng 
Ngày mai hết những lầm than 
Mồ hôi ươm hạt trên đàng nhiêu khê 
Ngày mai hết những ê chề 
Đắng cay ươm giống bốn bề nên công 
Ngày mai hết những ngóng trông 
Bao nhiêu ước vọng chờ mong đã thành 
Ngày mai hoa trái trĩu cành 
Chim chuyền dưới nước cá quành trên non 
Ngày mai vuông đã thành tròn 
Đường ngang xẻ dọc đường mòn xẻ xuôi 
Ngày mai đầu kết liền đuôi 
Thông thương mọi nẻo tiến lùi thênh thang 
Ngày mai đẹp khắp thôn làng 
Đẹp băng phố chợ đẹp ngang thị thành 
Ngày mai nét ngọc tinh anh 
Minh châu khó sánh trong lành khó so 
Bao nhiêu ruột rối tơ vò 
Tháng năm thức trắng cũng cho ngày này 
Bao nhiêu nước mắt đắng cay 
Hòa trong tủi nhục cho ngày mai đây 
Ngày mai, nay đã đong đầy 
Không còn nghiêng ngửa nỗi nầy tình kia 
Ngày mai, nay hết chia lìa 
Đường dài thẳng tắp mang hia lên ngàn 
Ngày mai, nay đã hòa vang 
Tình non nghĩa nước đá vàng sử xanh 
Nào em, nào chị, nào anh 
Cùng tôi rạng rỡ hương lành Việt Nam. 
***** 
Một Trăm Thương 
Tháng 04-2005 
Một thương ai cũng có lòng 
Hai thương gian khổ đem hong nắng vàng 
Ba thương tay xách vai mang 
Bốn thương cay đắng đổ ngang bên đường 
Năm thương khắp nẻo quê hương 
Sáu thương sông núi vấn vương nghĩa tình 
Bảy thương chiếc bóng nghiêng mình 
Tám thương non nước in hình sơn khê 
Chín thương câu hẹn ước thề 
Mười thương cùng dắt nhau về đường xưa 
Mười một thương mấy cho vừa 
Mười hai thương mấy cũng thừa mà thôi 
Mười ba thương gởi núi đồi 
Mười bốn thương gởi sông ngòi biển đông 
Mười lăm thương lúa trổ bông 
Mười sáu thương mạ trên đồng ruộng xanh 
Mười bảy thương trái trĩu cành 
Mười tám thương nụ bao quanh lối về 
Mười chín thương bến bên đê 
Hai mươi thương khách vỗ về bên sông 
Hăm mốt thương nhớ chờ mong 
Hăm hai thương đợi chờ trông an bình 
Hăm ba thương ánh bình minh 
Hăm bốn thương nắng quê mình ấm êm 
Hăm lăm thương ngày chờ đêm 
Hăm sáu thương tháng chờ năm thái hòa 
Hăm bảy thương lệ chưa nhòa 
Hăm tám thương sử điểm tô huy hoàng 
Hăm chín thương “đá dẫu mòn 
Ba mươi thương “miệng vẫn còn trơ trơ” 
Ba mốt thương thuở dựng cờ 
Ba hai thương một cơ đồ cưu mang 
Ba ba thương phố nhớ làng 
Ba bốn thương lối nhớ đàng đi qua 
Ba lăm thương nước nhớ nhà 
Ba sáu thương quốc nhớ gia canh trường 
Ba bảy thương quá là thương 
Ba tám chim Lạc, nhớ thương chim Hồng 
Ba chín thương chẳng thương không 
Bốn mươi thương gánh cùng gồng dựng xây 
Bốn mốt thương đó còn đây 
Bốn hai thương nọ còn nầy gần xa 
Bốn ba thương một màu da 
Bốn bốn thương một quê nhà Việt Nam 
Bốn lăm thương chạm nhường chàm 
Bốn sáu thương quít nhường cam một vườn 
Bốn bảy thương gởi yêu thương 
Bốn tám thương gởi quê hương ba miền 
Bốn chín thương gởi hậu tiền 
Năm mươi thương một nối liền năm mươi 
Còn năm mươi nữa ai ơi 
Thương xin gởi nốt ai người Việt Nam ! 
Năm mốt thương nói là làm 
Năm hai thương để còn hàm mai sau 
Năm ba thương sắc thêm màu 
Năm bốn thương ngọc còn trau chuốt hoài 
Năm lăm thương sắn nhớ khoai 
Năm sáu thương bếp nhớ khơi lửa hồng 
Năm bảy thương nước Sông Hồng 
Năm tám thương nữa, còn sông Thái Bình 
Năm chín thương trúc xinh xinh 
Sáu mươi thương lũy, bờ kinh nối dài 
Sáu mốt thương nước Đồng Nai 
Sáu hai thương nước chảy dài Cửu Long 
Sáu ba thương nối thành dòng 
Sáu tư thương một hình cong sum vầy 
Sáu lăm thương gió heo may 
Sáu sáu thương nguyệt lung lay trăng vàng 
Sáu bảy thương mây trên ngàn 
Sáu tám thương biển mênh mang chân trời 
Sáu chín thương những đầy vơi 
Bảy mươi thương sống trong đời mấy ai 
Bảy mốt thương gái cùng trai 
Bảy hai thương trẻ một mai sẽ già 
Bảy ba thương tiếng hát ca 
Bảy tư thương gởi nhà nhà thân thương 
Bảy lăm thương phố thương phường 
Bảy sáu thương những con đường cái quan 
Bảy bảy thương để bên đàng 
Bảy tám thương lấy đem mang về nhà 
Bảy chín thương phải rầy la 
Tám mươi thương bảy thêm ba thành mười 
Tám mốt thương hết mọi người 
Tám hai thương khóc thay cười bớt đau 
Tám ba thương trắng hoa cau 
Tám tư thương ngọt đường lau thơm lành 
Tám lăm thương lá trên cành 
Tám sáu thương cỏ xanh xanh bên đường 
Tám bảy thương giọt mưa sương 
Tám tám thương những chiều vương nắng chiều 
Tám chín thương nhịp cầu kiều 
Chín mươi thương nét mỹ miều đan thanh 
Chín mốt thương túp lều tranh 
Chín hai thương xóm nhỏ quanh đầu đình 
Chín ba thương trọn bóng hình 
Chín tư thương vẹn như mình với ta 
Chín lăm thương những đi qua 
Chín sáu thương đến quê nhà mai sau 
Chín bảy thương dẫu dãi dầu 
Chín tám thương trắng mái đầu còn thương 
Chín chín thương thuở mở đường 
Một trăm thương gởi quê hương oai hùng 
Từ một thương nét viên dung 
Đến trăm thương cả vô cùng mới thôi. 
***** 
Việt Nam, còn đó muôn đời 
Tháng 04-2005 
Việt Nam, tiếng gọi đầu đời 
Ba miền đất nước nơi nơi hữu tình 
Việt Nam, ta giữ lấy mình 
Năm ngàn năm, bóng in hình xưa nay 
Việt Nam, nam bắc đông tây 
Núi sông một dãi đong đầy hùng ca 
Việt Nam, là của nước nhà 
Cháu con gìn giữ, ông cha lưu truyền 
Việt Nam, sông núi hồn thiêng 
Kinh bao thời đại như kiềng ba chân 
Việt Nam, nghĩa nặng ngàn cân 
Ân nặng ngàn vạn tương lân sinh tồn 
Việt Nam, hải đảo, núi, hòn 
Đất liền, biển cả, như son thiếp vàng 
Việt Nam, vùng vẫy dọc ngang 
Đội trời, đạp đất vẻ vang giống nòi 
Việt Nam, non nước tô bồi 
Trao nhau trân trọng muôn đời vĩnh niên 
Việt Nam, non nước ba miền 
Từng trang sử Việt nối liền từng trang 
Việt Nam, máu đỏ da vàng 
Năm ngàn năm, những vinh quang tuyệt vời 
Việt Nam, còn đó muôn đời 
Năm ngàn năm nữa rạng ngời Việt Nam. 
***** 
Nực cười 
Tháng 04-2005 
“Nực cười châu chấu đá xe 
Tưởng rằng chấu ngã, ai dè xe nghiêng” 
Nực cười bạc đổi ra tiền 
Tiền vừa nhét túi, bạc liền hiện ra 
Nực cười vịt bạn với gà 
Vịt vừa cạp cạp, gà la quát làng 
Nực cười ngỗng bạn với ngan 
Ngỗng chưa nói ngược, ngan phan một lèo 
Nực cười bò cạnh chuồng heo 
Heo kêu ụt ịt, bò xeo nát chuồng 
Nực cười bán bạn với buôn 
Buôn lường cân đáo, bán luôn nghĩa tình 
Nực cười như bóng với hình 
Bóng phai phai nhạt, còn mình mình ta 
Nực cười ấp ủ mái nhà 
Nắng chan chói nắng, chiều tà tà dương 
Nực cười bến nhớ bờ thương 
Ai dè lạc lõng phong sương giữa dòng 
Nực cười chờ đợi ước mong 
Mong đâu hun hút, chờ dong xa mờ 
Nực cười vẽ mộng trong mơ 
Bừng con mắt dậy, hững hờ đêm khuya 
Nực cười còn đó đợi kia 
Còn ri đợi rứa, chia lìa bắt ngang 
Cho hay bao nỗi bẽ bàng 
Trần gian giỡn mặt nhân gian, nực cười !!! 
***** 
Hồn sông núi, gác câu thề, bỏ ngõ ! 
Tháng 04-2005 
Một ngày năm ấy 
Quê hương tràn khói lửa 
Họ đã chiếm Miền Nam. Dẫm ra Miền Trung 
Và đạp lên đất Bắc. Vậy là hết rồi 
Bóng dáng thực dân, bắt đầu quay lại 
Bốn năm sau, như con tàu cần tay lái 
Họ trao cho mình lập chính thể quốc gia 
Chỉ coi về hành chánh, trị an, lấy lệ qua loa 
Còn tất cả, họ nắm vai trò chủ chốt 
Một ngày năm ấy 
Trận cứ điểm dâng cao cùng tột 
Biến Việt Nam thành hai mảnh phân đôi 
Bến Hải chia phôi. Hai bờ vĩ tuyến 
Miền Bắc đây rồi, buồn buồn khói quyện 
Miền Nam đây rồi, mờ tỏa bụi bay 
Hai khối tranh nhau, đạn xới bom cày 
Làm tan nát ngửa nghiêng mọi miền đất mẹ 
Một ngày năm ấy 
Xéo cả quê hương, điêu linh quạnh quẽ 
Họ bày trò, Việt Nam tự quyết lấy nhau 
Sự tự quyết kia, nói nữa chi đau 
Những vết tích tro tàn khơi tức tưởi 
Miệng không nói được, tê đầu ngọn lưỡi 
Tai không nghe được, tủi nhục phủ đầu 
Vận nước nổi trôi, cuốn chảy qua cầu 
Giờ lịch sử rung theo chiều dĩ vãng 
Một ngày năm ấy 
Tấp bờ lau, giạt bơ phờ, tản mạn 
Trông mong manh, liều nhắm mắt, từ ly 
Cuối phương trời phó một chuyến ra đi 
Thân đất khách mấy mươi năm trôi nổi 
Một ngày năm ấy 
Quá khứ dần qua, tương lai chưa tới 
Quê hương ơi, còn đợi biết bao giờ 
Việt Nam ơi, sông nước chảy mấy bờ 
Thuyền viễn xứ lang thang về bến cũ 
Một ngày năm ấy 
Nhận bao nhiêu, không đủ 
Cho bao nhiêu, không thừa 
Tình quê hương tròn nguyện ước hay chưa 
Hồn sông núi gác câu thề bỏ ngõ ! 
***** 
Ta về 
Tháng 04-2005 
“Ta về ta tắm ao ta 
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn” 
Ta về gìn giữ keo sơn 
Dù xưa dù cũ không sờn sắt son 
Ta về xây đắp núi non 
Dù cho nước chảy đá mòn chẳng phai 
Ta về xây dựng tương lai 
Dù cho tháng đợi năm dài chẳng thuyên 
Ta về thăm lại mọi miền 
Nước non một dãi nối liền quê hương 
Ta về nhắn gởi tình thương 
Rung lên từng nhịp trên đường ta đi 
Ta về thăm lại Kinh Kỳ 
Thành đô Phố cũ những gì xa xưa 
Ta về cho nắng đổ mưa 
Cho hương thơm nhụy cho vừa những ai 
Ta về Bến Nghé, Đồng Nai 
Nhớ thương lục tỉnh, vành đai Sài Gòn 
Ta về Hà Nội bồn chồn 
Buồn trông hoài cổ nghe hồn nao nao 
Ta về như giấc chiêm bao 
Như đêm đã hết trăng sao còn gì 
Mới ngày nào đó ta đi 
Thời gian đã đổi đến khi ta về 
Mới ngày nào đó ta về 
Thời gian đã đổi lối về ta đi 
Ta đi không nghĩa từ ly 
Như tàu rời bến cũng vì sân ga 
“Ta về ta tắm ao ta 
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn” 
***** 
Dòng lịch sử, xin đừng ai, vẩn đục !!! 
Viết về cảnh Tổ Chức Quan Hệ Quốc Tế Kết Hôn 
giữa Đài Loan và Việt Nam, hay các quốc gia khác. 
Tháng 5-2005 
Tôi không nghĩ rằng, đó là sự thật 
Nhưng oái ăm, đó là sự thật, em ơi ! 
Khi trông qua, quả ô nhục cuộc đời 
Khi xem lại, thời nay, không hiểu nổi 
Em cứ sống đàng hoàng, ai dám nói 
Bỡi cớ sao, em phó thác, trôi bờ 
Em đi lấy chồng, nhưng thật không ngờ 
Như một món đồ, đổi đi, đổi lại 
Họ bỉ, tưởng vợ ra sao, chứ vợ như em, họ đâu có đoái ! 
Họ bôi, tưởng gái ra sao, chứ gái như em, họ đâu có hoài ! 
Họ mách, nếu chê đổi lại, chọn một đứa khác, chỉ có thế thôi ! 
Họ xé, trả tiền tôi lại, vợ gì mà vợ, không thèm muốn nữa ! 
Có vinh dự không em, mà lấy chồng như rứa !!! 
Vậy mà các em sắp lớp, cho họ chọn tới chọn lui 
Cái thể giá con gái, của em, họ dập họ vùi 
Cái thể giá Việt Nam, bỗng dưng, lên meo lên mốc 
Gái thôn trang ném lên thuyền độc mộc 
Phận con nghèo vụt vào bãi hôi tanh 
Nhắm mắt làm ngơ, ai nỡ, ai đành 
Chứ đừng dụ là vải điều vải bọc 
Năm ngàn năm văn học 
Nền văn hiến lên ngôi 
Tưởng cháu con gìn giữ đắp bồi 
Nhưng nào ngờ thả sông trôi biển 
Hỡi giòng giống Việt Nam, hồn thiêng khói quyện ! 
Hỡi quan thứ lê dân, trây trét bùn nhơ ! 
Phải quyết đem quét sạch bụi bờ ! 
Đừng sỉ nhục quê hương quá đỗi ! 
Bùng bùng bão thổi 
Cuốn sạch nguồn cơn 
Rửa nhục căm hờn 
Đừng đày tủi hận 
Người con gái Việt Nam, hãy nêu cao danh phận 
Để muôn đời, em vẫn là con gái Việt Nam 
Vẫn đẹp trong như gió mát trăng rằm 
Dòng lịch sử, xin đừng ai, vẩn đục !!! 
***** 
Ngày qua, như một cơn mơ ! 
Tháng 5-2005 
Ngày qua, rồi đã đi đâu 
Sao tìm lại được bóng câu xa mờ 
Ngày qua, như một cơn mơ 
Dọc đường trôi nổi bên bờ bụi bay 
Ngày qua, qua mãi ai hay 
Rong rêu dĩ vãng phủ dày gió sương 
Ngày qua, ngọn cỏ bên đường 
Bước đi bước để bước vương dấu giày 
Ngày qua, chiếc lá vàng bay 
Rụng rơi mấy lá, vàng bay lá vàng 
Ngày qua, mây gởi lên ngàn 
Trăng sao mờ nhạt lang thang phương trời 
Ngày qua, chìm nổi chơi vơi 
Hoa trôi man mác, nước trôi hững hờ 
Ngày qua, đã mất bao giờ 
Phải chi đừng đến bao giờ ngày qua 
Thì ta còn có bên ta 
Thời gian đừng đến, ngày qua sao về 
Ngày qua, như một cơn mê 
Bỗng choàng thức giấc, bốn bề đã qua. 
***** 
Kê đầu gối trăng ! 
Tháng 5-2005 
Cho tôi tìm lại ngày qua 
Để trông dĩ vãng đã xa đâu rồi 
Cho tôi tìm lại cuộc đời 
Những ngày xưa cũ lên đồi rêu phong 
Cho tôi tìm lại bên dòng 
Thuyền xa bến nước còn mong đôi bờ 
Cho tôi tìm lại giấc mơ 
Khi đang ngái ngủ vật vờ đêm qua 
Cho tôi tìm lại mái nhà 
Đường xưa lối ngõ ngàn xa đi về 
Cho tôi tìm lại ước thề 
Những khi nào đó còn chưa toại nguyền 
Cho tôi một giấc ngủ yên 
Để quên tất cả giữa miền hoang vu 
Cho tôi tìm lại thiên thu 
Của tôi mãi mãi mặc dù chưa qua 
Cho tôi tìm giãi ngân hà 
Có vì tinh tú ngàn xa chưa về 
Tay ôm giấc điệp mân mê 
Vầng trăng nghiêng bóng nằm kê gối đầu 
Canh dài tỉnh mộng đêm thâu 
Vầng trăng còn đó kê đầu gối trăng. 
***** 
Bao năm đi nữa, 
Vẫn còn trời quê ! 
Tháng 5-2005 
Trời quê, một cõi xa xưa 
Nhớ nhung biết mấy, chưa vừa là sao 
Ra đi, một độ thuở nào 
Thời gian rụng nhớ vẫn nao nao lòng 
Nhớ con sông nhỏ cong cong 
Nhớ đồng lúa chín theo dòng tuổi thơ 
Nhớ đò đứng đợi hai bờ 
Người đi người đến lơ thơ sáng chiều 
Nhớ trời quê vắng cô liêu 
Nhớ em bé nhỏ thả diều kéo dây 
Đêm về, bóng tối khép mây 
Trăng sao khép cả chưa đầy không gian 
Còn không xóm nhỏ thôn làng 
Mái tranh nhả khói chứa chan đêm ngày 
Trời quê cứ thế, còn đây 
Tình quê cứ thế, đến nay chưa tròn 
Đi-về, bao chuyến héo hon 
Về-đi, bao chuyến, hao mòn bờ mi 
Đi-về, đưa tiễn về-đi 
Đi về cũng nhớ, về đi cũng buồn 
Ô hay ! uống nước nhớ nguồn 
Ô hay ! cây cội, tròn vuông vuông tròn 
Chôn nhau, cắt rốn, tấm son 
Bao nhiêu năm nữa, vẫn còn trời quê ! 
***** 
Hoa nở giữa rừng hoang 
Tháng 5-2005 
Ai có nghe cõi trần gian đau khổ 
Ai có nghe người nhân thế mỉm cười 
Trên rừng hoang có những đóa hoa tươi 
Mọc xen kẽ giữa cỏ cây hoang dại 
Đời đau khổ bỡi phù du thành bại 
Đời còn vui bỡi dạo bước nhân gian 
Đem tin yêu đắp vá những bẽ bàng 
Mang hy vọng gắn hàn trên đổ nát 
Trong tiếng khổ vẫn còn nghe tiếng hát 
Trong niềm đau vẫn vang vọng lời ca 
Để nhân sinh sống nổi cảnh ta bà 
Cho con người vượt nhiều phen gió bụi 
Thác róc rách trên đèo heo hóc núi 
Nước khơi nguồn chìm nổi giữa lòng khe 
Áo gấm kia lại còn bọc vải the 
Còn gai bố lại chai sần rách vá 
Đường khổ ải hãy trèo lên dốc đá 
Nhặt tiêu điều cho hết những tàn khô 
Khơi rộng thêm cho thư thả ao hồ 
Để giao tiếp với suối nguồn sông biển 
Đất bao la cản ngăn chi giới tuyến 
Trời bao la chia cắt chi tầng không 
Hãy nhìn kia cái giá buốt mùa đông 
Vẫn còn ấm lửa hồng trong nắng hạ. 
*****