
                                        
            
                                       Người Gánh Nước Và Chiếc Bình Nứt
            
            
            
            Ở  một ngôi làng nọ, có một người đi gánh nước thuê bằng hai chiếc bình  lớn, mỗi chiếc bình được treo ở mỗi đầu của chiếc gậy mà ông gánh trên  cổ. Một trong hai chiếc bình đã bị nứt một vết, chiếc còn lại thì hoàn hảo  không sứt mẻ gì và luôn đựng được đầy nước sau mỗi chuyến đi bộ dài lấy  nước từ suối về đến nhà của người chủ. Chiếc bình nứt khi về đến lại  chỉ còn một nửa bình nước.
            
            Trong suốt hai năm qua, điều này  vẫn lặp đi lặp lại mỗi ngày, người mang nước mỗi lần chỉ mang được một  bình rưỡi nước về cho chủ nhân của ngôi nhà. Tất nhiên, chiếc bình hoàn  hảo rất tự hào vì sự thể hiện của mình, hoàn hảo từ hình dáng cho đến sứ  mệnh đựng đầy nước của nó. Chiếc bình nứt còn lại cảm thấy thật hổ thẹn  vì sự không hoàn hảo của bản thân, nó đau khổ khi nghĩ rằng nó chỉ thực  hiện được một nửa những gì nó phải làm. Sau hai năm, những gì nó nhận  thức được chỉ là sự thất bại của bản thân. Một hôm, khi đang lấy nước từ  dòng suối, bình nứt liền nói với người gánh nước:  
            "Tôi cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình, và tôi cũng muốn xin lỗi ông rất nhiều".  
            "Vì sao vậy, sao ngươi phải cảm thấy xấu hổ?" – Người gánh nước hỏi lại.  
            
            Chiếc bình liền trả lời: "Trong  hai năm qua, tôi chỉ có thể mang được một nửa lượng nước ông lấy từ suối  về bởi vết nứt trên thân tôi đã khiến cho nước bị rò rỉ trên đường khi  ông gánh đến nhà người chủ. Bởi vì sự không hoàn hảo của tôi, ông đã  không nhận được thù lao xứng đáng với những cố gắng nỗ lực ông đã bỏ ra".  
            Người  gánh nước cảm thấy rất buồn và tiếc thay cho chiếc bình nứt cũ này,  động lòng trắc ẩn, ông đã nói: "Đợi lát nữa trên đường trở về nhà của  chủ nhân, ta muốn ngươi hãy để ý đến những bông hoa xinh đẹp bên đường".  Khi người gánh nước gánh hai chiếc bình lên đến đồi, chiếc bình nứt đã  nhận thấy rằng ánh mặt trời ấm áp đang chiếu lên những bông hoa dại xinh  đẹp ở phía bên của con đường, chính sự xinh đẹp của cuộc sống này đã  giúp nó phấn khởi lên một chút. Nhưng đến cuối đường mòn, nó lại cảm  thấy thật tồi tệ vì nó đã bị rò rỉ ra một nửa lượng nước, vì vậy một lần  nữa nó xin lỗi người gánh nước vì sự thất bại của mình.  
            Người  gánh nước liền nói với nó: "Ngươi có nhận thấy rằng hoa chỉ mọc ở bên  đường của ngươi chứ không phải ở phía bên kia của chiếc bình hoàn hảo?  Đó là bởi vì ta luôn biết về vết nứt của ngươi, và ta đã tận dụng nó. Ta  trồng hạt giống hoa ở bên cạnh con đường phía ngươi, và mỗi ngày trong  khi chúng ta đi bộ trở lại từ dòng suối, ngươi đã tưới nước cho những  hạt mầm đó đâm nụ nở hoa. Trong hai năm qua, ta đã có thể chọn những  bông hoa tuyệt đẹp này để trang trí lên bàn của nhà ông chủ. Hãy cứ là chính mình, hãy sống theo những gì mà ngươi đang có, bởi nếu không có ngươi, ta sẽ không thể mang sự xinh đẹp này đến cho người khác".
            
             
            Mỗi  người trong chúng ta đều có những sự không hoàn hảo, thiếu sót của bản  thân. Chúng ta đều là những cái bình nứt. Trên thế giới này, không có gì  là lãng phí cả. Bạn có thể nghĩ rằng mình giống như cái bình bị nứt,  làm việc không hiệu quả hoặc vô ích ở những phạm vi nhất định trong cuộc  sống của bạn, nhưng bằng cách này hoặc cách khác, những sai sót này của  bạn có thể mang đến những điều tốt đẹp nhưng rất khó để nhận ra cho  người khác. Đừng bao giờ coi nhẹ bản thân khi bạn không bằng người khác.  Trong cuộc sống, người giỏi hơn bạn có vô vàn, nhưng người kém hơn bạn  cũng chẳng phải ít. Một điều bạn cần nhớ chính là bạn là duy nhất trên  thế giới này. Vì vậy, hãy luôn tự hào và sống đúng như những gì bạn có.  Hãy luôn là chính mình và mang đến những điều tốt đẹp cho cuộc sống, cho mọi người!  
            
            
            
            
            Trịnh Thơm
            Nhịp sống kinh tế