Tư Mã Thiêng Liêng

Có một người yêu một người
Mới vừa mở miệng, em cười khoát tay!
Em làm rớt cái thơ ngây
Tôi nhặt lên để ngày ngày nhớ duyên...
Cái duyên lỡ bắt ai đền?
Mười bảy tuổi đó...con thuyền đã xa
Bên kia bến Giác chăng mà?
Người đi không lại buồn là muôn năm!

Có một người nói rất thầm:
"Trái tim cho Bé, em cầm đi em!"


Trần Vấn Lệ


Image result for Animated Dove Flying in the Clouds
 Hoa Buồn Buồn

Tôi đặt tên cho nó
là cái-cây-buồn-buồn
Tôi nói rất dễ thương
trước khi tôi từ giã...

Ba mươi năm, lâu quá
tôi về lại chỗ này
ô cái cây cái cây
hoa buồn buồn đã trổ!

Tôi nói gì với nó?
Không!  Tôi không nói gì
chỉ nghe lạnh bờ mi
tưởng con thuyền mấp mé...

Tôi nhớ thời hoa lệ
không có cây nào buồn
mà tại sao Quê Hương
có loại cây này nhỉ?

Hãy khóc đi cho phỉ
hỡi ai xa Nước Non
Tôi nghe như có hồn
Mẹ Cha tôi đứng cạnh...

Có ai tóc đen nhánh
nụ cười nở như hoa
vòng tay tôi chan hòa
bao nhiêu tình yêu dấu!

Khu đồn tôi từng đậu
đôi cánh chim bằng xưa
bạn biết không, bây giờ...
hoa buồn buồn đang nở!

Trần Vấn Lệ


Art100x150

Nhật Ký Giao Mùa

Sáng, không thấy mặt trời chói nữa.  Ngó lên trời, mây xám giăng giăng.  Ngó hàng phong, thấy lá phong vàng.  Bất giác nói:  Mùa Thu Đang Tới!

Bất giác nói, nghĩa là thôi không đợi / ai đi cùng để gợi chuyện thời gian.  Kể cũng lâu mình chẳng được chung hàng...đi tới chỗ gọi là Tuyến Xuất Phát!

Bốn ba năm, chuyện đời đã nhạt, những nấm mồ mấy độ cỏ tàn phai...Tôi ở đây trên xứ sở người / để đếm những mùa Xuân mùa Hạ...

Để đếm hoài cái nỗi niềm buồn quá!  Buồn quá thôi dù Hạ hay Thu.  Hay những mùa Đông rất đỗi âm u...và nghe gió mùa Xuân bay vù tuổi trẻ!

Nói với ai để cùng chia giọt lệ?
Nói với ai hỡi Tổ Quốc Quê Nhà...
Nếu còn nhỉ Mẹ Cha già
Mình tự hứa ngày về thăm cố quận...

Về, để ngó dòng sông sóng quắn, quặn mây chiều bóng lẻ cò bay...Ngó mùa Thu dù chỉ một ngày...nhớ ai đó xa hồi mười bảy tuổi!

*
Sáng, không thấy mặt trời chói lọi.  Không bình minh hồng tía hoa cà.  Nhánh bưởi bòng hiu hiu gió bay qua.  Mùa Thu tới mà ai thương không tới!

Tôi viết cho tôi bài thơ rất vội...coi như mấy hàng nhật ký, vậy nha!  Em, người yêu, rồi hóa người ta.  Đường Hai Bà Trưng bao la mây trắng, ba năm đánh quân Tàu trút đi gánh nặng, dòng Hát Giang lịch sử lặng lờ...Em ở trên đường này, mỗi bước mịt mùng thơ...Tôi biết chớ - bây giờ khác lắm...

Tình trăm năm biết không có đặng, duyên trăm năm lỡ một cung đàn!  Nắng mô hè mà gió lang thang?

Trần Vấn Lệ



 Mù U

Đêm qua tôi mơ thấy tôi / ngồi trên xe lửa của thời Đông Dương.  Xe chun núi, xe trèo non, khói xe như thể mây dồn bay theo...Xe qua, qua những ngọn đèo, non ôi là nước trong veo tự hào!  Rừng lao xao, người xôn xao, những cái ga xép cổng chào run run...bởi chưng gió lạnh vô cùng...bởi chưng vui với nỗi buồn đều chung.  Tôi nghe gió thổi lạnh lùng. Rừng thông mướt mát, sương trùm, gió bay...

Đêm qua không phải hôm nay.  Nó là quá khứ từ ngày tôi xa.  Trong muôn trùng, trong bao la, trong thương nhớ lắm quê nhà...Thiên Thu!

*

Đời lăn như trái mù u...Quê Hương tôi biệt.  Tạ từ tôi câm!  Vẽ bài thơ để buồn ngâm...nhớ con dế rúc trong hầm ngày xưa...Khói bom, xe lửa, mờ mờ.  Tiếng con dế gáy không ngờ...Việt Nam!

Trần Vấn Lệ