Một Dải Thu Giang 
 
Em đứng trước con sông, chụp hình cho anh thấy:  con sông nước xuôi chảy về một phía trời xa...
 
Trước con sông bao la / anh thấy em mất biệt / chỉ còn màu xanh biếc của bầu trời mênh mông...
 
Ai mà không đau lòng / khi mình còn trơ trọi?  Gió bờ sông đang nói những câu gì buồn ghê...
 
Một mình anh trở về.  Một mình anh đếm bước.  Chuyện ngàn ngàn năm trước...mơ hồ mới hôm nao...
 
Sau lưng anh, phía sau / sóng rì rào như khóc. Sông không có đò dọc...mà đò ngang cũng đâu?
 
Trên mái ngói, bồ câu, lông chúng màu xám xịt.  Trong sân một đàn vịt...không thấy có thiên nga!
 
Truyện cổ tích như là / không còn một câu chữ!  Thiên Nga, chim viễn xứ, bồ câu rồi...viễn phương?
 
Anh mở ra từng chương / Andersen cổ tích...có nhiều truyện anh thích, em cũng mê, hồi xưa...
 
Có nhiều truyện, bây giờ / đọc là lau nước mắt!  Cổ tích không có thật!  Đời cũng là phù vân!
 
Có người đã xả thân / không phải vì yêu nước...chắc đó là Trưng Trắc...vì chồng...vì tình, thôi?
 
Bà Triệu Ẩu, Trời ơi / vì sao mà cỡi sóng?  Sống, bảo là Hy Vọng.  Thác, bảo là Thiên Thu!
 
Chiều.  Nghe gió vi vu.  Chiều.  Thấy mưa lắc rắc. Máy ảnh em đưa, chụp, tiếng cắc...nghe đau lòng!
 
Em có nhớ con sông?  Em có nhớ con sông?  Em có nhớ con sông?  Em có nhớ con sông?
 
Em có nhớ hay không?  Thơ Tản Đà này, nhé:  Ba Vì Tây Lĩnh non xanh ngắt, một dãi Thu Giang nước vẫn đầy!

 
Trần Vấn Lệ
   


 Một Tiếng Trên Không


Sống đến cuối cuộc đời / tới hơn chín mươi tuổi / Nguyễn Khuyến vẫn chờ đợi / một tri kỷ tri âm...

Người đó, người xa xăm, giống như loài chim hiếm / không dễ gì đi kiếm...bởi núi rừng bạt ngàn...

Hồi đó, nước Việt Nam / ba phần tư rừng núi...Hồi đó, những con suối / là bóng dáng Mẹ Hiền!

Mẹ đã về cõi Tiên, Chử Đồng Tử theo Mẹ.  Một giang sơn mỹ lệ...cũng theo Mẹ, về trời!

Sống đến cuối cuộc đời / tới hơn chín mươi tuổi / Nguyễn Khuyến nói như trối:  "Mấy chùm trước ngõ hoa năm ngoái, một tiếng trên không ngỗng nước nào?".

Nguyễn Khuyến vẫn chiêm bao / mơ tri âm tri kỷ!

*
Ôi một loài chim quý / mang đôi cánh màu xanh / bay trong trời thiên thanh / thanh bình là thiên cổ!

Nguyễn Khuyến, người tôi nhớ.  Hoa vàng trước ngõ rơi.  Tôi cũng chờ một người...bao giờ đi ngang ngõ?

Tôi hỏi chiều Eo Gió...gió bay qua Liên Khương!  Xe thổ mộ Đơn Dương / đưa tôi qua Thạnh Mỹ / trên núi Tượng tôi thấy...con chim xanh trong mây!

Tôi về Đà Lạt, hay / tôi không về Đà Lạt...nơi tôi thề sống, thác / với Tình Yêu Thiên Thu?

Nguyễn Khuyên mất từ lâu...con ngỗng trời bay mỏi...như tôi đi không tới...một Quê Hương Của Tôi!

Tôi hiểu chữ Xa Xôi trước mặt mình, gang tấc...Tôi hiểu chữ Hư Thực là Có mà cũng Không...

Trần Vấn Lệ