Mar 29, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Chùm Thơ Trần Vấn Lệ
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 07:09:58 PM, May 17, 2018 * Số lần xem: 833

 

 

                            

    
See the source image
         


Việt Nam Tôi Màu Xám Mây Mù Hay Khói Xe

Bà Cụ mong muốn gi / ở những người qua lại?  Muốn họ chào "Bà Ngoại?", muốn họ mua bó rau?  Bà Cụ đó đang đâu? Bên châu Âu, tị nạn?  Trong Việt Nam, cách mạng? Thành phố Hồ Chí Minh?  Bà Cụ đó, tấm hình/ người ta photoshop?  Tại sao bà teo tóp / giữa cõi đời phồn hoa?  Những xấp bạc để kia / gợi chăng lòng thèm muốn? Trước mặt, rổ rau muống / ba trồng hay bà in?  Nếu mà in được tình / Trời ơi Tình-Đất-Nước / thì chúng ta cho, trước / bà Cụ này được không?

Cuộc đời giống con sông / chảy hoài và chảy mãi / chảy về đâu, đại hải?  Chảy vào con mắt ta?  Mắt ta: biển bao la / khi đời ta thất vọng / khi mà nguồn sự sống...còn lại:  Sự Thanh Bần!  Ôi!  Xã Hội Công Dân!  Bà cụ nhắm con mắt / con cháu còn hay mất?  Nước mắt Bà bốc hơi?  Bó rau muống chờ người / rạng ngời trong nắng bụi!  Vì sao đời nên nỗi / khi Đất Nước Thanh Bình...mà người người lênh đênh / giữa trời Nam, biển Bắc...cùng đi cùng chẳng gặp / dù nước cùng con sông!

Chín cửa sông Cửu Long nay chỉ còn bảy cửa...
Đất trời luôn rộng mở, lòng người sao kín, câm?

Một đống tiền Việt Nam!  Một lầm than đói rách!  Hỡi bầy bầy du khách đến Việt Nam thăm ai?  Đi đổi tiền, đi chơi?  Đứng, ngồi đâu, hiên quán?  Có thấy rổ rau muống?  Bà Cụ ngồi...dễ thương!  Nghĩ bà mong cháu, con...mình không là con cháu!

Bên kia sông, bầy sáo / ríu rít hót trên cành...Bên này, bờ sông xanh, người với người vô cảm!  Việt Nam tôi màu xám, mây mù hay khói xe?

Trần Vấn Lệ

See related image detail

 Sống Đâu Cũng Ở Đậu Cõi Tạm Mà Thiên Thu

Tôi không còn đứa nhỏ, tôi vẫn nhớ Ngoại tôi, vẫn nhớ miệng Ngoại cười / khi Ngoại nghe tôi nói:  "Con đi học nha Ngoại!".  Ngoại hôn tôi, tôi đi.  Đó, hồi tôi ấu thì, bây giờ tôi đã lớn...

Sáu mươi năm lá phướn / chưa lớn bằng lá cờ, Ngoại xếp cất bao giờ, ngăn tủ thờ...còn đó!  Trong ngăn tủ không gió, phướn và cờ không bay, nhưng nước mắt trên tay tôi chảy dài từng giọt...Tôi mở ra ve vuốt mà nước mắt lưng tròng...Ngoại chừ ở ngoài đồng, đám ruộng Hợp Tác Xã, bây giờ thuộc người lạ, gieo mạ / và sẽ sao? Nhiều chỗ ruộng được rào, nhiều ngôi nhà "cấp bốn" mọc lên như làng xóm...Má tôi mắt mơ màng, đưa cánh tay lên ngang, chỉ cho tôi nhìn thấy những ruộng Má từng cấy / từ nay Má nghỉ thôi...Mộ của Ngoại lẻ loi.  Nước mắt Má tôi chảy!  Tôi, tàn binh, về vậy.  Tôi chào Má, tôi xa...

Vừa hết năm bốn ba, bắt đầu năm bốn bốn...Con của Má đi trốn...Má cũng trốn cõi đời.  Má được chôn một nơi ở bìa rừng, xa lắm.  Mộ Ngoại cũng cải táng...nắm xương tàn bụi tro!

*
Sống mà như trong mơ.  Tiếng ầu ơ của Ngoại.  Má ru tiếp, còn lại / thầm lặng tiếng thời gian...Em Út tôi, thằng An, lính, nên nó yên phận, cầm cây nhang, đốt, cắm / từng bàn thờ tiền nhân.  Nó cho tôi bâng khuâng / sớm chiều trên xứ lạ...

Đường về thật xa quá!  Mà về để làm chi?  Mộ Ngoại tôi nằm kia / bốn mươi năm về trước!  Mộ Má tôi ngập nước...sẽ trôi, lũ năm này?  Năm ngoái tôi về đây, thăm, thề:  Không trở lại!  Mẹ Cha, niềm tê tái!  Ngoại ơi...nắng hàng cau!  Sông Cà Ty đổi màu / có nước mắt con đó...

Tôi không nhìn cổ độ.  Tôi không nhớ ai đâu! Bảy mươi hơn, bạc đầu...Thơ tôi còn thơ ấu!  Sống đâu cũng ở đậu, cõi tạm mà...Thiên Thu!

Trần Vấn Lệ


Image result for tranh vẻ cổ nhân images

Lòng Nghe Bát Ngát Thương Và Nhớ

Lòng nghe bát ngát thương và nhớ
Không hiểu vì sao nhớ cứ thương?
Chắc nhớ Nha Trang bờ biển nhỉ
Mà quên sao được nắng thùy dương?

Ôi nắng thùy dương, cái bóng người
Áo dài gió thổi sóng ngàn khơi...
Ngày xưa cứ muốn theo ai lắm
Mà lính kêu đành thôi phải thôi!

Cái tuổi hai mươi, tuổi lỡ làng
Bóp cò đạn nổ khói không tan
Chưa Xuân, nhiều lúc hoa mai nở
Cầm nụ hoa mai muốn tặng nàng...

Cầm nụ hoa mai vào Cải Tạo
Xếp hàng, bè bạn:  Lính Hoa Mai!
Thằng này liếc liếc qua thằng khác
Có đứa khi không cũng thở dài...

Xe chở tù ngang qua Nha Trang
Lâu ghê thấy lại hoa muồng vàng
Nhìn qua khe cửa nhìn không thỏa
Ai  giống người xưa gánh gánh than...

Ai áo dài xưa chừ áo ngắn
Nếp áo bà ba đẹp lạ lùng!
Đâu đẹp hơn là quê nữa chứ?
Ai đẹp hơn là em phải không?

Nha Trang!  Nha Trang rồi mịt mờ...
Sáu năm tù chẳng có câu thơ!
Lại về ngang chỗ từng tha thiết
Xe lửa ngừng, mưa, gió, gió, mưa...

*

Nha Trang, em hứng trăm dòng lệ
Tưới được bao ngày cỏ Duy Tân?

Mưa được bao ngày mây Dục Mỹ?
Chỉ vàng thêm hoàng hôn Cam Ranh!

Hà Ra, Hà Thanh và Chụt hỡi
Bãi Hòn Chồng chồng nhớ chồng thương

Em có chồng hay em ở góa...
Có buồn buồn ra ngó thùy duơng?

Có buồn buồn nhớ ai yêu trộm?
Có buồn lòng người đó nay đâu?

Trần Vấn Lệ


Image result for trang hình động hoa và chim đẹp

Trong Niềm Đau Mất Mát Tôi Đưa Tay Hứng Mưa

Sáng hôm nay có thể mưa nhẹ hạt em à.

Bù cho ngày hôm qua, nắng chói chang, tàn bạo. Nắng đến bướm không dạo, hoa có nở, tiêu điều!  Mưa hay nắng buồn hiu.  Người yêu như trước mặt, đưa tay ra thì mất...Ngày nắng, đêm sương mù.  Bù hôm nay có mưa...dù bây giờ trưa lắm, mặt trời mắt còn nhắm hay vì núi quá cao?  Câu hỏi, hỏi hồi nào:  "Núi cao chi lắm núi ơi, núi che mặt trời không thấy người thương!".

Ngày hôm nay thật buồn.

Hỏi, không nghe tiếng đáp.  Tiếng tim thì vẫn đập ngập ngừng không tiếng vang...Có thể ai lang thang tưởng mình là cái bóng.  Không tiếng bom vang vọng.  Không tiếng đạn bay vèo.  Thanh bình qua cái eo rồi đi luồn thế giới.  Những người chết không đợi những người sống đi tìm. Người ta sống thản nhiên như con chim xoải cánh tránh đi một ngày lạnh...

Trên cành mưa lóng lánh.  Giọt nào là kim cương?  Giọt nào là yêu thương?  Giọt nào băng đóng cục...sẽ rớt thành tiếng khóc vỡ tan tành trái tim?

*
Tôi nhớ quá bóng chim:  Con Thiên Nga cuối biển...cũng nhớ những con yến bay về núi Phú Yên. Có nhiều núi nằm nghiêng giống như nàng mỹ nữ.  Có nhiều phố thưa gió mà áo dài vẫn bay...Ngày xưa và hôm nay sót trong lòng ký ức.  Tôi hốt bao nhiêu vốc nước-mắt-của-tình-yêu?  Hỡi các em diễm kiều phấn thông vàng Đà Lạt...

Trong niềm đau mất mát, tôi đưa tay hứng mưa...

Trần Vấn Lệ

 

Image result for trang hình động hoa và chim đẹp

  Cùng Một Kiếp Tha Hương

Em ở trên phía Bắc, anh ở dưới phía Nam; cùng chung một Liên Bang mà như hai Thế Giới!

Không biết ai để hỏi "em bây giờ làm sao?".  Anh nhiều đêm chiêm bao, gặp em rồi tỉnh mộng!

Trăng hạ huyền soi bóng áo người hay áo sương?  Mỗi buổi sáng vầng dương tưởng hoa quỳ đẫm lệ...

Sao mà buồn quá thế?  Đà Lạt dễ thương đây?  Dọc phố hai hàng cây thì thào qua tiếng gió...

Thì thào như em thở...ngày đó là ngày xưa / gặp nhau trong ngày mưa / thẩn thở đêm nguyệt bạch...

May còn những trang sách vi vu thuở học trò...Nếu em đừng qua đò, nếu anh đừng đi lính...

...rồi em đừng vượt biển...rồi anh đừng tàn binh...Một đất nước thái bình chưa bao giờ mình thấy...

...nếu con sông đừng chảy như thời gian, thời gian, anh đã không ngỡ ngàng khi ra ngoài cải tạo...

...em không trên biển máu nương náu một cù lao...Ờ nhỉ mình "làm sao", gặp nhau chỉ ở Mỹ?

*
Em đừng phía Bắc nhỉ, anh đừng ở phía Nam...đừng có ai đăm đăm sớm chiều câu nhật mộ!

Xưa, một bài thơ cổ, có hai câu thật hay:  "Nhật mộ hương quan hà xứ thị, yên ba giang thượng sử nhân sầu!".

Ai đọc mà ngẩng đầu cho nước mắt đừng chảy?  Không còn nữa Bến Hải sao lại còn  Tương Giang?

Mênh mang và mênh mang...Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai bôn lưu đáo hải bất phục hồi...

Quả thật là xa vời khi trời còn Nam Bắc!  Đông với Đoài xa lắc, cau Liên Phòng ngẩn ngơ...

Có ngọn sóng bơ vơ, có ngọn đồi hiu quạnh...Có nhiều mồ mả lính chưa một lần khói nhang...

Quân ở đầu sông Tương, thiếp ở cuối sông Tương, cùng uống nước sông Tương...cùng một kiếp tha hương!

Trần Vấn Lệ

  


 

 

  


Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.