27 bài thơ, trích từ 100 bài Quyển 3 – 
Thơ Mặc Giang 
1. Hư vô, một cõi riêng mình 
2. Thú rừng cứ mãi đi hoang 
3. Tiếng vọng ngục tù 
4. Chuyện dài khùng điên 
5. Đừng làm ô nhục quê hương ! 
6. Sẽ có ngày về 
7. Bên bờ lau biển động 
8. Mơ màng ôm vũ trụ 
9. Tiếng gọi quê hương 
10. Sắc thân Tam Thể Việt Nam 
11. Ta nhủ mình nghe ! 
12. Âm vang Hồn Tử Sĩ ! 
13. Những nấm mồ không tên tuổi 
14. Không biết sống, nghĩa là xuân đã chết ! 
15. Con người phiêu bạt 
16. Ta cứ tưởng đời ta ghê gớm lắm ! 
17. Nếu một mai có về thăm quê mẹ 
18. Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng 
19. Bình minh chưa ló dạng ! 
20. Vần thơ còn đó đẹp thay ! 
21. Là thi sĩ, nghĩa là … !!! 
22. Thương những gia đình bất hạnh 
23. Bịnh tham ô, nằm ụ, ù lì !!! 
24. Cái nghề Bán Cái ! 
25. Lá rụng về cội 
26. Uống nước nhớ nguồn 
27. Tôi không có bán thơ đâu ! 
---------------------- 
Hư Vô, Một Cõi Riêng Mình ! 
Tháng 12-2004 
Tôi nghe một cõi tâm tư 
Rung lên tiếng vọng xa rồi thời gian 
Tôi nghe một cõi âm vang 
Rung lên cung điệu bên đàng chưa pha 
Một thời dĩ vãng đi qua 
Mờ mờ ẩn hiện nhường xa hóa gần 
Phong trần mấy độ thương thân 
Tang thương mấy độ cũng ngần ấy thôi 
Khi cao cao vút lưng đồi 
Khi sâu sâu thẳm lở bồi sương sa 
Khi xao xuyến tận ngân hà 
Khi tàn tạ bóng bóng tà tà dương 
Chưa tan giấc mộng nghê thường 
Chưa vơi biển động trùng dương gợn hồn 
Đưa tay nắm bắt càn khôn 
Thu mình góc nhỏ tựa hòn đảo xa 
Lắng nghe một cõi ta bà 
Ba ngàn thế giới chưa tà đầu sương 
Lắng nghe giấc mộng bình thường 
Ba sinh mòn mỏi chưa vương đăng trình 
Mập mờ chiếc bóng lung linh 
Hư vô một cõi riêng mình, thế a !!! 
***** 
Thú Rừng cứ mãi đi hoang ! 
Tháng 12-2004 
Sao biết được khi ngày mai chưa nắng 
Ngóng sao mờ xô đẩy vỡ bóng đêm 
Cửa âm u là một trời câm lặng 
Khi tan hoang còn lắm những gập ghềnh 
Sao biết được khi ngày mai chưa tới 
Đã hẳn chưa, còn luống những đêm dài 
Cuối lằn mức, buổi giao thời chới với 
Con đường nào dẫn đến lối thiên thai 
Đứng núi nầy thế thường trông núi nọ 
Sóng trường giang ao ước mộng hải hồ 
Có nghĩa gì khi trời nghiêng bóng đổ 
Trơ cội cành xác lá cũng tàn khô 
Sao biết được con đường đi chưa tới 
Vẽ chi nhiều ngõ ngách những dọc ngang 
Mộng với thực lệch đôi đàng dịu vợi 
Như trăng sao thổn thức nuốt mây ngàn 
Có đi đêm mới thấy sương thấm lạnh 
Có lên đèo mới biết vạn sơn khê 
Có muôn trùng mới nghe chim mỏi cánh 
Có tang thương mới thấu những ê chề 
Chưa vào tròng đâu biết gì lẩn quẩn 
Bước vào tròng mới thấy lộn vòng quanh 
Chưa khuấy động nên chìm sâu cặn bẩn 
Khuấy động rồi dòng nước hết trong xanh 
Đừng xây mộng trên đồi cao ảo tưởng 
Đừng ôm mơ ru giấc ngủ kinh hoàng 
Trơ mắt ếch vẽ khung trời to tướng 
Nên thú rừng cứ mãi mãi đi hoang. 
***** 
Tiếng Vọng Ngục Tù 
Tháng 12-2004 
Bóng tối chìm khe, 
Ngưỡng cửa ngục tù 
Nào ai có nghe 
Tiếng kêu xiềng xích 
Ngày còn không có 
Hỏi chi cô tịch 
Trời đất nào khép cửa ngục âm u 
“Nhứt nhựt tại tù, tại ngoại thiên thu” 
Lao lý hỡi, tiếng hò đưa lao lý 
Tội vô tội, tội tình chi, lao lý 
Lý hò đưa lao lý, lý lao tình 
Chốn ngục tù như một cõi âm linh 
Sống hết cựa, ê mình, nhưng khó chết 
Ai có chết, và ai không có chết 
Tôi chết đi, ai ở chốn lao tù 
Bên ngoài kia, giành giựt, đá lăn cù 
Chỗ tôi ở, một trời, ai dám động 
Khung cửa sắt, đỡ tang bồng lương đống 
Bốn vách tường, khép ngang dọc hùng anh 
Trong với ngoài, cùng vũ trụ vờn quanh 
Có khác chăng một chiếc vòng kềm tỏa 
Cửa ngục lương tâm 
Cửa lòng ai khóa 
Tôi ngồi đây, ai có khóa được tôi 
Tội tù tù tội, cả một đời tôi 
Ai dám mở và ai không dám mở ??? 
***** 
Chuyện Dài Khùng Điên 
Tháng 12-2004 
Người Khùng nói chuyện người Điên 
Người điên nói chuyện người khùng mà chơi 
Và kia người Mát nữa rồi 
Cùng người Mất Trí đứng ngồi lom khom 
Lại còn Anh Tửng om sòm 
Ngất nga ngất ngưởng một vòm ngửa nghiêng 
Khùng thì lên mặt đồ điên 
Mát kia tửng tửng vang liền ỏm toi 
Điên thì chỉ có riêng tôi 
Ta ôm trời đất ta nhồi ta chơi 
Khùng thì phách đốc lên ngồi 
Vo tròn vũ trụ một trời của ta 
Mát kia bổn biển là nhà 
Đố ai hưởng được như ta mà tìm 
Tửng thì đôi mắt lim dim 
Ta tung cánh gió như chim đại bàng 
Rồi cùng ngắt nghẽo vang vang 
Nổi tan tán dóc, cười tan tán đường 
Nhìn qua một lũ thương thương 
Nên tôi viết vội mấy đường thành thơ 
Thơ tôi gởi bụi gởi bờ 
Gởi trăng cho gió hững hờ gió trăng 
Biết làm sao được, cằng nhằng 
Người điên người mát bò lăn ra kìa 
Còn người mất trí nữa kia 
Lại thêm anh tửng mang hia anh khùng 
Hỏi trời còn chỗ để dung 
Hỏi đất có trống cho chung sống nào 
Tôi thì chân thấp chân cao 
Hớt ha hớt hải quều quào mấy câu 
Câu đuôi bỏ sót câu đầu 
Câu tròng câu tréo xỏ xâu một bài 
Một bài có một không hai 
Mở ra dấu ngoặc chuyện dài khùng điên. 
***** 
Đừng Làm Ô Nhục Quê Hương ! 
(Cảm xúc về cái cảnh làm dâu thời đại, 
đang xảy ra tại VN) * Tháng 12-2004 
Những cô gái Việt Nam ơi ! 
Các em đã được lớn lên 
Vì công sinh dưỡng đáp đền ? 
Nên em đành phải quên mình 
Đi về làm dâu thiên hạ !!! 
Khi nghe cái cảnh làm dâu 
Chưa mừng đã trông thấy lạ 
Cái cảnh làm dâu, sao mà kỳ quá 
Làm dâu cái gì, nhục nhã đắng cay 
Cố đọc xem, vì đâu đưa đến nỗi này 
Khi hiểu rõ, bức xúc trào dâng uất nghẹn 
Cha ông vun vén 
Lịch sử năm ngàn 
Cái đẹp huy hoàng 
Ngày nay xúc phạm 
Sắc tô son chạm 
Tuổi ngọc tuổi vàng 
Cái đời con gái 
Trong trắng em mang 
Ô nhục phũ phàng 
Em vùi thân phận 
Tôi đã thấy rồi 
Các em sắp hàng, lụa là son phấn 
Xúng xa xúng xính, năm bảy chục cô 
Một người đàn ông lạ hoắc 
Ở đâu xa lắc xa lơ 
Bước tới bước lui, dáng vẻ bơ phờ 
Rồi chấm một cô, đưa tay điểm mặt 
Bạc nghĩa bạc tình, không thêm không thắc 
Gãy gọng sứt môi, chẳng ngại chẳng ngùng 
Em liều nhắm mắt đưa chân, đi về làm dâu nhà họ 
Khắp cùng thế giới, không biết nơi đâu, diễn ra thế đó 
Chứ Việt Nam mình, lịch sử xưa nay, chưa có đâu em 
Em nên biết rằng, con gái lớn lên, 
Một lần làm dâu, trăm đường bó rọ 
Một bước đi rồi, cột cả đời em 
Nhưng hôm nay, đã bị đổ xuống thềm 
Biết bao giờ và làm sao tìm lại 
Từ ngàn xưa và ngàn sau còn mãi 
Nét đan thanh, nét dung hạnh, nét trung trinh 
Nét dễ thương, nét danh giá, nét lịch xinh 
Thành những nét dịu dàng trên quê hương gấm vóc 
Hoàn cảnh đẩy đưa, nhưng đâu đẩy đưa, con đường hiểm độc 
Nhà dột cột xiêu, nhưng đâu có xiêu, đổ nát Tổ Tiên 
Nếu là mẹ cha, hãy thắp nén hương, quỳ lạy cửu huyền 
Nếu là các em, tôi không nghĩ thế, chận đứng ngay liền 
Để các em, còn là những người con, trên quê hương nước Việt 
Ai hay biết, ai người không hay biết 
Có quyền uy, hay không có uy quyền 
Cùng ra tay, chứ ô nhục Hồn Thiêng 
Thời đại hôm nay, gây ra nông nỗi. 
***** 
Sẽ Có Ngày Về ! 
Tháng 12-2004 
Ngày xưa tôi đi 
Không ai lên tiếng gọi 
Nhưng tôi thầm khẽ nói 
Tôi ra đi, rồi sẽ có ngày về 
Con đường đi, còn có kéo lê thê 
Con đường về, không đâu làm điểm mốc 
Hố sâu thẳm nên sâu dần xuống dốc 
Đèo lên cao nên cao tít cheo leo 
Chuyến ra đi đánh vút một cái lèo 
Đi đi mãi cơ chừng chưa dừng được 
Sông mòn bến nước 
Thuyền đậu xa bờ 
Đêm tối trăng mờ 
Sao khuya chưa tỏ 
Trong giấc ngủ ôm mơ về trước ngõ 
Lối mòn xưa ghi dấu nét đầu thôn 
Nghe ấm êm đang sống dậy tâm hồn 
Chợt bừng tỉnh thì ra ru giấc mộng 
Thuyền xa khơi, nên con thuyền vỗ sóng 
Nước tràn bờ, nên nước ngập đại dương 
Đời phiêu du xây xát gió sương 
Sông bến cũ mành treo tuế nguyệt 
Trăng gát đầu non 
Trăng tròn hay khuyết 
Núi ngủ rừng khuya 
Núi trẻ hay già 
Mơ từ giấc ngủ đêm qua 
Tôi từ quê cũ chưa xa con thuyền 
Suy tư ôm ấp niềm riêng 
Giã từ một chuyến vĩnh niên miên trường 
Tôi đi còn đó quê hương 
Một mai thăm lại trên đường tôi đi. 
***** 
Bên bờ lau biển động ! 
Thơ Nhạc * Tháng 12-2004 
Ta muốn nghe tiếng biển về đêm 
Cho cứng cỏi mềm lòng sỏi đá 
Ta muốn nghe tiếng biển về đêm 
Cho lạnh lùng băng giá lên ngôi 
Khi hoàng hôn đã khép lại khung trời 
Ta lạc lõng vào mênh mông bất tận 
Sóng từng đợt gầm gừ phẫn hận 
Gió từng cơn lồng lộng lan xa 
Ta ngồi đây như một bóng hồn ma 
Nghe thăm thẳm reo trùng dương biển động 
Ta mất hút vào hư vô trống rỗng 
Ta rụng rơi vào bé nhỏ vô cùng 
Một tiếng trượng phu 
Một tiếng anh hùng 
Trông vụn vỡ, có nghĩa gì đâu tá 
Sóng vẫn lộng 
hỡi trùng dương biển cả 
Gió vẫn reo 
hỡi gió rít hư vô 
Ta ngồi đây như một nắm tàn khô 
Trơ cát bụi bên bờ lau biển động 
Ta muốn nghe tiếng biển về đêm 
Cho tiếng vỗ trùng trùng ngọn sóng 
Ta muốn nghe tiếng biển về đêm 
Cho mềm lòng một cõi tâm tư 
Năm mươi năm nửa kiếp còn dư 
Trăm năm sau chưa tàn cát bụi. 
****** 
Mơ Màng Ôm Vũ Trụ 
Tháng 12-2004 
Ta nhắm mắt mơ màng ôm vũ trụ 
Ta lặng thinh cùng vần vũ trăng sao 
Ta đan tay nghe ngọn gió rì rào 
Ta đan tâm nghe con quay thôi động 
Một cõi mênh mông 
Đất trời lồng lộng 
Một cõi diễm hằng 
Mở cửa huyền vi 
Nẻo hồng hoang lên tiếng thầm thì 
Ngõ thiên hà dừng chân bỡ ngỡ 
Bặt động châu thân 
Bặt làn hơi thở 
Từng sắc thanh xô đẩy tiếng âm ba 
Từng li ti đến cùng tận bao la 
Như bèo bọt tơ mành treo đầu gió 
Ngàn xưa thế đó 
Chuyển mạch khơi nguồn 
Ngàn sau cũng rứa 
Thỏng cánh tay buông 
Mọi hư thực thực hư như huyễn mộng 
Cát bụi nào vô tình ứ đọng 
Mỗi tụ tan biến hóa hình hài 
Cõi trần gian nào khác chốn thiên thai 
Mỗi nhân tố đẩy xô đường độc đạo 
Máy huyền cơ xảo 
Chủ khách làm vì 
Nơi ta đi, mà nào đã có đi 
Nơi ta đến, mà nào đâu có đến. 
***** 
Tiếng Gọi Quê Hương 
Tháng 12-2004 
Người Việt Nam quê hương ta ơi 
Tiếng Việt Nam tiếng nói vào đời 
Giống Lạc Hồng cắt rốn nằm nôi 
Từ quê nghèo gian khó mái tranh 
Bếp hồng êm, sưởi ấm trong lành 
Thuở đầu đời lứa tuổi còn xanh 
Từ quê cha ta mới lớn lên 
Từ đất mẹ chân cứng đá mềm 
Nên muôn đời không thuở nào quên 
Rồi ta đi trên quê hương ta 
Bắc Nam Trung đâu cũng là nhà 
Khi xa rồi ta nhớ thiết tha 
Rồi ta đi trên khắp quê hương 
Ta bước đi trên mọi nẻo đường 
Mỗi một miền lưu lại vấn vương 
Tình quê hương tiếng hát âm vang 
Bông lúa thơm trên cánh đồng vàng 
Cho người người gìn giữ cưu mang 
Từ thị thành cho đến miền quê 
Non nước ta ước vẹn câu thề 
Như sông dài ôm ấp bờ đê 
Người Việt Nam quê hương ta ơi 
Tay trong tay gìn giữ muôn đời 
Cho tình người không thuở nào vơi. 
***** 
Sắc Thân Tam Thể Việt Nam 
Tháng 12-2004 
Ta nói nhau nghe, chuyện quê hương ta 
Từ thời lập quốc, của thuở Hồng Bàng 
Quốc tổ Hùng Vương, đặt hiệu Văn Lang 
Vùng đất phôi sinh, lưu vực sông Hồng 
Một mảnh cơ ngơi, cái nôi Miền Bắc 
Mở mang, kiến thiết 
Đến tận Cà Mau 
Đất nước ta, thành ba miền Nam Trung Bắc 
Mỗi miền, mỗi màu, mỗi sắc 
Cho quê hương gấm góc đặc thù 
Sắc tô, son thắm, mãi mãi thiên thu 
Chuyển hóa, truyền lưu, qua từng thời đại 
Hai trăm năm trở lại 
Đất nước mình, mang hai chữ Việt Nam 
Dân tộc mình, gọi dân tộc Việt Nam 
Hình thể quê hương như dáng con rồng 
Lượn khúc, uốn quanh hình cong chữ S 
Một dãy Trường Sơn, trấn thành nối kết 
Tình nghĩa bao la, bát ngát biển Đông 
Cho quê hương, núi liền núi sông liền sông 
Cho dân tộc, mặn nồng tình sông nghĩa biển 
Ngàn xưa không chuyển 
Ngàn sau không sờn 
Lịch sử huy hoàng 
Như thiếp như son 
Như bức tranh diễm ảo, không hai, chỉ một 
Hôm nay, khởi đầu đi vào thế kỷ hai mươi mốt 
Ngược dòng thời gian đằng đẵng, đã năm ngàn năm 
Quê hương ta trong sáng tựa trăng rằm 
Con Lạc, cháu Hồng lưu danh kim cổ 
Ta nói nhau nghe 
Quê hương, dù có trải qua thăng trầm, thịnh suy, cực khổ 
Nhưng người Việt Nam, không bao giờ thay đổi, nghe không 
Dù cho biến núi thành sông 
Biến sông thành núi, giống giòng chẳng lay 
Là người Việt Nam, mỗi người một tay 
Chung sức đắp xây, chung nhau gìn giữ 
Mỗi thời đại, đi theo dòng lịch sử 
Cho Việt Nam, còn mãi mãi muôn đời 
Và hôm nay, gần chín chục triệu người, 
Ở khắp nơi nơi 
Ở đâu đi nữa, vẫn là con dân nước Việt 
Nói đến quê hương, là lòng ta tha thiết 
Nói đến quê hương, là tình ta nặng tình 
Như quê hương Ba Miền, đất nước quang vinh 
Như Bắc Nam Trung một hình, trên tấm thân tam thể 
Gìn giữ, chuyển trao qua từng thế hệ 
Tự ngàn xưa cho đến tận mai sau 
Non xanh nước biếc một màu 
Sắc thân tam thể của người Việt Nam. 
***** 
Ta Nhủ Mình Nghe ! 
Tháng 12-2004 
Một kiếp phong sương trên đường gió bụi 
Quãng đường dài đã mấy chục năm qua 
Bước nhiêu khê len lỏi bước trầm kha 
Đi đi mãi giữa cuộc đời muôn mặt 
Có những đêm về 
Trăng sao vằng vặc 
Thu mình góc nhỏ 
Gát cửa cô liêu 
Quãng đường đi, đã làm được gì, còn lại bao nhiêu 
Tay vắt trán, dõi mắt nhìn đời, sức cùng lực kiệt 
Ngày mai chưa đến 
Một trời biền biệt 
Quá khứ dần qua 
Bỏ lại sau lưng 
Đèo vi vu, gió hú nửa chừng 
Chiều xuống dốc, cuối đời chưa thỏa 
Trông đêm tối có những vì sao sáng tỏa 
Bãi cát vàng có những hạt cát trắng tinh 
Ngẫm gần xa rồi lại ngẫm tới mình 
Gần hết một đời, không ra sao cả 
Có những loài hoa, ươm hương hữu xạ 
Cây cỏ bên đường cũng được thơm lây 
Còn riêng ta, chẳng có chút mảy may 
Vậy mà đứng giữa trời chi chật đất 
Tiếng dế nỉ non, xa đưa lây lất 
Đời ta vô hại, cũng có lợi mà 
Cây cỏ điêu tàn mới nổi lá hoa 
Sao lại bảo bùn đen không nghĩa lý 
Ta phải sống cho đời còn ý vị 
Khi nằm yên thì buông xả chẳng sao 
Trời còn ông thấp ông cao 
Đất còn lồi lõm chớ nào phẳng phiêu 
Có thô mới quí mỹ miều 
Có thiển mới thấu những điều cao xa 
Có cửa thì mới có nhà 
Có bờ lau sậy có phà qua sông 
Đời ta, có, còn hơn không !!! 
***** 
Âm Vang Hồn Tử Sĩ ! 
Tháng 12-2004 
Một buổi chiều, tôi viếng thăm nghĩa trang quân đội 
Từ nghĩa trang, tôi thấy mặt mũi khắp mọi chiến trường 
Từ nghĩa trang, tôi thấy trên mọi vùng đất quê hương 
Nơi đâu cũng có cảnh chiến chinh 
Nơi đâu cũng có người gục ngã 
Một buổi chiều, tôi vẳng nghe hương hồn tượng đá 
Nên biết được anh, qua hình ảnh mộ bia 
Từ cuộc chiến nào, anh đã vội xa lìa 
Bỏ bè bạn, bỏ những người thân yêu ở lại 
Anh ra đi, vì một lằn đạn xuyên qua, tê tái 
Nên anh đi, cùng những đồng đội đã hy sinh 
Anh đi về một cõi âm linh 
Gát tay súng, giã từ vũ khí 
Từng hàng mộ bia, quên dần thế kỷ 
Bỗng tôi nghe những âm vọng lạnh lùng 
Anh nằm xuống, đời anh đã cáo chung 
Đất ôm thân anh, một dấu nét rêu mờ chiến sử 
Thịt xương nào, phơi chiến hào, chiến sự 
Đạn bom nào, xuyên nát ruột, nát gan 
Anh nằm yên khi cuộc chiến chưa tàn 
Cho đến khi kết thúc, thêm bao người ngã gục 
Nghĩa trang quân đội ! 
Tàn tích chiến tranh ! 
Ai vinh danh ? 
Ai vinh nhục ? 
Anh là thân trai, theo tiếng gọi quê hương 
Anh là nam nhi, theo tiếng gọi lên đường 
Tổ quốc lâm nguy, anh ra đầu chiến tuyến 
Cờ bay, khói quyện 
Anh nằm xuống, cho quê hương, chứ không phải cho ai 
Tôi đến thăm anh, nghe tiếng nói tuyền đài 
Hồn tử sĩ vi vu 
Theo hồn thiêng dân tộc 
Thịt da anh, trả về cho đất 
Máu xương anh, trả lại núi sông 
Tôi đến thăm anh 
Một buổi chiều hè mà sao giống chiều đông 
Trong lành lạnh tâm can 
Trong tro bụi điêu tàn 
Còn lại nét âm vang, hồn tử sĩ ! 
***** 
Những Nấm Mồ Không Tên Tuổi ! 
Tháng 12-2004 
Tôi chợt thấy giữa rừng già tiết đọng 
Nấm mộ không tên, chôn đã bao lâu 
Và chỉ vùi chôn, lấp vội, không sâu 
Nên mưa gió đã xói mòn, ló dạng ! 
Trên tấm áo bị thủng nhiều vết đạn 
Có lẽ người này chết không được yên lành 
Khi quê hương mịt mù khói lửa chiến tranh 
Bom nổ, đạn bay, vô tình xuyên phá 
Chiến tranh nào, không trả giá ! 
Bom đạn nào, không nổ vang ! 
Khói lửa nào, không điêu tàn ! 
Thịt xương nào, không tan nát ! 
Người nằm đó, phong sương mờ gió cát 
Hồn phiêu du, lạc lõng bụi mù bay 
Cùng những hồn đơn vất vưởng đêm ngày 
Chết và vùi lấp, không ai hay biết 
Những nấm mồ hoang, kể sao cho xiết 
Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu 
Từ đồi cao, cho đến hố thẳm, đồng sâu 
Chết và lấp vội, lạnh lùng trong khói lửa 
Chinh chiến dài, đằng đẵng, còn chi nữa 
Nên biết bao người, lấp vội, không tên 
Theo thời gian đi vào thế giới lãng quên 
Những người thân bặt âm, nên cho rằng mất tích 
Có những đêm cô tịch 
Chợt nhớ nấm mồ hoang 
Lòng thổn thức bàng hoàng 
Xin chắp tay khấn nguyện 
Người chết âm thầm, không họ không tên, không thân không quyến 
Người chết lạnh lùng, chôn vội chôn vàng, không khói không hương 
Hồn bơ vơ, lưu lạc chốn thê lương 
Đếm cây cỏ bên rừng hoang quạnh quẽ 
Quê hương mình biết bao nhiêu những kẻ 
Chết nghẹn ngào, và lấp vội ai hay 
Uï đất kia, ai biết được đêm ngày 
Dần tan biến một hình hài cát bụi 
Người chết đi, biết gì không, tiếc nuối 
Người chết đi, biết gì không, kêu thương 
Nhưng nơi đây, hồn ai đó vấn vương ? 
Phảng phất mãi những nấm mồ không tên tuổi !!! 
***** 
Không biết sống, nghĩa là Xuân Đã Chết ! 
Tháng 12-2004 
Không ai chờ mà sao xuân vẫn đến 
Không ai tiễn mà sao xuân vẫn đi 
Thử nhìn xem xuân có nghĩa là gì 
Cho xuân đến, xuân đi, xuân tàn, xuân rụng 
Trong ước vọng có nghĩa là xuân mộng 
Trong tin yêu có nghĩa là xuân mơ 
Trong xa xôi có nghĩa là xuân chờ 
Trong ngóng trông có nghĩa là xuân đợi 
Xuân đang đến cho người người khoe áo mới 
Xuân đang về cho ai ai cũng dấu nụ cười khô 
Cho cỏ cây, hoa lá đồng hẹn bao giờ 
Cùng rực rỡ, khoe muôn màu muôn sắc 
Cùng nhau đón khi xuân đang có mặt 
Cùng nhau vui khi có sẵn xuân về 
Cùng nhau mừng cho ước vẹn xuân thề 
Cùng nhau chúc cho thềm xuân tươi đẹp 
Thời gian hỡi, lòng xuân đâu có hẹp 
Không gian ơi, nụ xuân đâu có tàn 
Mỗi một mùa khi tuần tự băng ngang 
Thì xuân đến, và xuân còn mãi mãi 
Xuân còn đó, xuân đi, xuân trở lại 
Cho lá hoa thay màu mới đeo cành 
Cho khung trời cùng vần vũ tươi xanh 
Cho nhân thế niềm tin yêu hy vọng 
Xuân đang đến, gió xuân về lồng lộng 
Xuân đang đi, mang hương sắc phai tàn 
Cho muôn loài cùng sống cõi trần gian 
Biết trân quý, ươm mầm cho nhựa sống 
Xuân là xuân, cho thềm xuân hoa mộng 
Xuân là xuân, cho xuân thắm hoa cười 
Xuân là xuân, cho xuân của mọi người 
Không biết sống, nghĩa là xuân đã chết ! 
***** 
Con Người Phiêu Bạt 
Tháng 01-2005 
Hận một kiếp bốn phương trời ngang dọc 
Cả cuộc đời chưa thỏa mộng Nam Kha 
Đèo vi vu tàn cát bụi sương pha 
Đồi heo hút mờ phong trần bạc trắng 
Biển thăm thẳm đùa trời xanh tĩnh lặng 
Núi thâm u cợt huyền bí hoang vu 
Bỗng ta nghe một tiếng vọng mịt mù 
Làm tan vỡ khoảng chân không ngái ngủ 
Vẽ thành bóng một con người du thủ 
Cỡi rong rêu cùng vũ trụ đi hoang 
Giữa khung trời vạch một nét đường ngang 
Cuối góc biển chắn một lằn lối dọc 
Bóng thời gian tan chiều dài điểm mốc 
Bóng không gian vỡ cát bụi truy phong 
Bầu trời xanh, đâu phải mãi xanh trong 
Làn mây trắng, chưa pha màu tiết đọng 
Nẻo phiêu du bung đôi tay chèo chống 
Chốn xa mờ dẫm sỏi đá bước chân 
Đầu đội trời hình theo bóng nương thân 
Chân đạp đất một đời đi chưa đủ 
Chốn hồng hoang cành mai còn điểm nụ 
Bãi tiêu ma rơi hạt bụi chưa tan 
Giữa đất trời cao rộng quá, thênh thang 
Nên ta mãi là con người phiêu bạt. 
***** 
Ta cứ tưởng, đời ta ghê gớm lắm ! 
Tháng 02-2005 
Ta cứ tưởng đời ta ghê gớm lắm 
Nhưng thật tình chẳng có nghĩa gì đâu 
Nhớ những gian truân, bóp trán, vò đầu 
Trông thảm não còn hơn con cóc lác 
Ta cứ tưởng đời ta ghê gớm lắm 
Làm cho nhiều nhưng có được bao nhiêu 
Nhớ lúc co ro, cùng cực, hẩm hiu 
Trông ủm thủm còn thua con khỉ mốc 
Ta cứ tưởng đời ta ghê gớm lắm 
Suy cho cùng chẳng có nghĩa ra sao 
Nhớ thuở hàn vi đói rách, xanh xao 
Trông dị hợm khác gì con chó ghẻ 
Đừng biếm đời, biếm mình, cho ra vẻ 
Thật bình thường, mà cứ nghĩ thanh cao 
Chưa lên voi, đã huênh hoang, vênh váo, tự hào 
Khi xuống chó, ôm lủi thủi, gục đầu, cúi mặt 
Nhớ những trận, đau kinh hồn, quặn thắt 
Thở không ra, miệng không nói, khò khè 
Dáng buồn xo, trùm kín mít, im re 
Nằm thim thíp, sự đời không muốn ngó 
Đó là chỉ những cơn đau nho nhỏ 
Chớ lỡ mang những tật bịnh nguy nan 
Chết không xong, mà sống cũng không màng 
Những vặt vãnh bản thân, còn lo không nổi 
Nếu may mắn, thì tàn đời, mệt mỏi 
Tay yếu, chân run, tai điếc, mắt mờ 
Lú lẫn bèo nhèo, lẩm cẩm xác xơ 
Nghĩ phát quải khi tuổi già xuống dốc 
Ngay hôm nay, có những khi cô độc 
Ngẫm riêng mình và ngẫm kiếp trần gian 
Dài hơn thước mấy, rộng được mấy gang 
Còn nếu chết, tan hoang theo cát bụi 
Ngẫm như thế, đừng làm trời, làm cụi 
Đừng khinh thường thiên hạ chẳng còn ai 
Còn có bao lăm, mà cậy thế cậy tài 
Mà cứ tưởng, đời ta ghê gớm lắm !!! 
***** 
Nếu một mai có về thăm Quê Mẹ! 
Tháng 03-2005 
Nếu một mai có về thăm quê mẹ 
Tôi sẽ đi xem ngõ trước cửa sau 
Để nhìn trông nơi cắt rốn chôn nhau 
Những gì còn và những gì đã mất ! 
Nếu một mai có về thăm quê mẹ 
Tôi sẽ thăm những nấm mộ họ hàng 
Xin chân thành khấn nguyện ba nén nhang 
Vờn vợn khói, xa rồi, xa xa mãi ! 
Nếu một mai có về thăm quê mẹ 
Tôi sẽ đi thăm ngõ vắng đầu thôn 
Để lắng nghe những âm vọng nỉ non 
Còn đọng lại bên bờ rêu dĩ vãng ! 
Nếu một mai có về thăm quê mẹ 
Tôi sẽ đi thăm bến vắng bờ sông 
Để nhìn trông bong bóng nước trôi dòng 
Còn vương vấn bóng hình xưa tích cũ ! 
Nếu một mai có về thăm quê mẹ 
Nhìn mấy hàng cau rũ bóng lưa thưa 
Ước gì còn bé nhỏ như ngày xưa 
Để không thấm cuộc đời nhiều tan vỡ ! 
Thăm quê mẹ để trông về nỗi nhớ 
Và trầm ngâm trong nỗi nhớ tìm quên 
Những ngày qua, còn gì nữa, thênh thênh !!! 
Những hôm nay, dấu mờ loang cát bụi !!! 
***** 
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng ! 
Tháng 03-2005 
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng 
Những gì đã qua, đã nhớ, đã quên 
Những gì đã qua, chưa nhớ, chưa quên 
Để lưu dấu một đời, đi đi mãi 
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng 
Những gì của ta, còn mất, đâu rồi 
Dù có gần hay ở tận xa xôi 
Gom góp lại làm hành trang dấn bước 
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng 
Những khổ đau có mặt mọi nẻo đường 
Những thân thương như ngọn gió đầu sương 
Dù ra sao, ta vẫn xin gìn giữ 
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng 
Dù tàn phai những dấu vết xa xưa 
Dù phôi pha theo năm tháng nắng mưa 
Nhưng đã khoét một đời ta loang lở 
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng 
Ngẫm cuộc đời đã từng bước đi qua 
Khi bình thường khi vùi dập phong ba 
Rồi tất cả cũng lùi về quá khứ 
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng 
Bụi Trường Sơn còn nhả khói bay bay 
Cát Biển Đông còn bồi lở đêm ngày 
Để góp nhặt chút tro tàn đã mất 
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng 
Để nhìn ta và nhìn cả cuộc đời 
Bãi tang thương còn dấu vết tơi bời 
Như dấu ấn nhận chìm băng thế kỷ ! 
***** 
Bình minh chưa ló dạng ! 
Tháng 03-2005 
Đêm đã dài mà sao chưa được sáng 
Ba mươi năm, đâu phải ít ỏi gì 
Một phần ba thế kỷ, nhớ kỹ đi 
Một phần ba đời người, còn chi nữa 
Đâu có ngắn mà dằn co kèn cựa 
Ba mươi năm đã quá đủ quá dài 
Thế hệ già nua, rũ mục tuyền đài 
Thế hệ tiếp theo, đã kề miệng lỗ 
Thế hệ đàn em đã dài gian khổ 
Con đường hầm vùi lấp ba mươi năm 
Ánh sáng mịt mờ le lói xa xăm 
Bồ hóng phủ mái tường rêu mấy lớp ! 
Thế hệ chúng ta, một đời bì bọp 
Cũ cũng đeo mà mới cũng nửa vời 
Ngả ba đường đều cuốn hút chơi vơi 
Đẩy hai chiều xát xây mòn sông núi 
Hoàng hôn xuống bóng đêm về tăm tối 
Đã mù mờ mà lại thiếu trăng sao 
Nghe vi vu thoang thoảng gió xạc xào 
Đêm chưa hết màn đêm còn dày lắm 
Nước Biển Đông vơi đi mùi muối mặn 
Dãy Trường Sơn mờ sương khói sơn khê 
Ba mươi năm đom đóm vẫn lập lòe 
Ráng chớp nháy bình minh chưa ló dạng !!! 
***** 
Vầng thơ còn đó, đẹp thay ! 
Tháng 03-2005 
“Đố ai quét sạch lá rừng 
Để ta kêu gió, gió đừng rung cây” 
Đố ai đón hết vầng mây 
Để ta chận lại, mây nầy thôi bay 
Đố ai làm nước không lay 
Để ta gọi sóng đừng đày gió sương 
Đố ai quét sạch bụi đường 
Để ta kêu bụi đừng vương vãi nhiều 
Đố ai nhặt hết cô liêu 
Để ta nhốt lại buồn hiu một nhà 
Đố ai nhặt hết thơ ca 
Để ta thôi động âm ba tao đàn 
Đố ai nhặt hết trăng vàng 
Để ta thôi bắt đường ngang lối về 
Đố ai chận nước bờ đê 
Để ta gọi nước vỗ về bên sông 
Đố ai cắt giá mùa đông 
Để ta kêu rét đừng trông lạnh lùng 
Đố ai nhặt hết thu vàng 
Để ta gọi lá đừng tan lìa cành 
Đố ai sống hết xuân xanh 
Để ta cho trẻ không thành già nua 
Đố ai đếm hạ mấy mùa 
Để ta gọi nóng chào thua oi nồng 
Đố ai nhặt hết diêu bông 
Để ta kêu én đừng hòng se tơ 
Đố ai đón hết vầng thơ 
Để ta gát bút trông chờ mà chơi 
Nếu không, ta viết mấy lời 
Thành câu thi phú cuộc đời của ta 
Cho đời ý vị vậy mà 
Như câu tục ngữ, như ca dao này 
Vần thơ còn đó đẹp thay ! 
***** 
Là thi sĩ, nghĩa là ...! 
Tháng 03-2005 
Là thi sĩ nghĩa là ru với gió 
Ôm bóng đêm nói chuyện với trăng sao 
Tai có thể nghe ngàn vạn lý xạc xào 
Mắt có thể thấy khuất muôn trùng vời vợi 
Là thi sĩ không thấy mình trơ trọi 
Cỡi sông ngân nói chuyện với thiên hà 
Vượt cung trăng để thăm viếng Hằng Nga 
Căn gác nhỏ nhưng nhìn trời đất hẹp 
Nhìn vũ trụ như bàn tay mở khép 
Nhìn huyễn sinh như một hớp cà phê 
Nhìn công danh thấy mặt mũi ê chề 
Nhìn phú quí bèo nhèo đôi dép bỏ 
Là thi sĩ gom vòm trời nho nhỏ 
Sống riêng mình như một ốc đảo hoang 
Còn thì còn như vạn hữu càn khôn 
Mất thì mất li ti hơn hạt bụi 
Vụt một cái đưa hồn lên đỉnh núi 
Biến cái vèo có mặt giữa biển khơi 
Phóng cái nhìn có mặt khắp nơi nơi 
Vò một cái nát tan không tụ điểm 
Chợt quay lại, mệt mỏi rồi, ngưng chuyện 
Ly cà phê còn mấy giọt sau cùng 
Nghiên cái ly, quẹt một cái, sạch chung 
Gác ngòi bút trở về trong thực tại. 
***** 
Thương những gia đình bất hạnh ! 
Tháng 03-2005 
Căn nhà này, sao hoang tàn đổ nát 
Từ ngoài vào trong, sao vắng vẻ lạnh tanh 
Nơi bàn thờ, nhiều mạng nhện bao quanh 
Nhện cũng bỏ đi, vì không còn ruồi muỗi 
Nơi sau vườn, cỏ cao bằng đọt chuối 
Chuối trỗ buồng, rồi chín, héo, đeo cây 
Nơi cửa trước không cài, bao lớp bụi phủ dày 
Khu xó bếp xác xơ, tro tàn bay muốn hết 
Mái nhà tranh như rổ nang, đan kết 
Đếm sao trời, không thiếu ánh sao thưa 
Trên nền nhà lưu lại những vết mưa 
Mùi ẩm thấp đóng rêu xanh mấy lớp 
Bên bờ ao, cá ngậm tăm, không đớp 
Súng chen bèo buồn ủ dột lặng thinh 
Chim bay ngang vương theo bóng in hình 
Vẽ thành nét “cửa nhà ai vô tự” !!! 
Chợt ngẫm nghĩ rồi đâm ra tư lự 
Căn nhà này nhớ có mấy anh em 
Không lẽ nào thần sống đã gạch tên 
Hay không lẽ loạn ly đều đi cả 
Mấy ụ đất hơi nhô trông thấy lạ 
Lại nghiêng nghiêng theo hàng lối bên hè 
Đến gần trông, thấy lành lạnh hơi e 
Đọc những chữ ngoằn ngoèo trên tấm gỗ 
À, thì ra đây là những nấm mộ 
Nào cha, nào mẹ, nào anh, nào chị, nào em 
Hướng mắt về nơi nào đó buồn tênh 
Để hình dung trên quê hương mình, 
Còn bao nhiêu những gia đình bất hạnh !!! 
***** 
Bịnh tham ô, nằm ụ, ù lì !!! 
Tháng 03-2005 
Từ cơn quốc biến gia vong 
Quê hương nổi trận cuồng phong 
Sản sinh ra những loài đục khoét 
Khoét từ thượng tầng đan kết 
Đục từ trứng nước đục ra 
Khoét, đục cho tan nát nước nhà 
Mọi hang ổ, chỗ nào không có 
Dù là đục to đục nhỏ 
Dù là khoét ít khoét nhiều 
Không qui, không sách, không chiêu 
Dày chằng chịt nên khó bề cứu chữa !!! 
Giây muốn bứt, nhưng động rừng, vướng nứa 
Hang muốn vào, nhưng đụng ổ, hết ra 
Nên chỉ bắt một vài con tép cho qua 
Hay chỉ chụp một vài con chim gãy cánh 
Đục và khoét có vây có cánh 
Bịnh tham ô, cửa thế cửa quyền 
Không những ăn vàng bạc của tiền 
Mà ăn cả vật tư, động sản 
Hỡi những kẻ leo đồi nhũng lạm ! 
Hãy nhìn kia, thế nước, lòng dân ! 
Hay lớn nhỏ đều cùng nhau can dự chia phần 
Nên không thể mạnh tay tận diệt !!! 
Muốn sửa sai, tái thiết 
Phải chận đứng tham ô 
Muốn xây dựng cơ đồ 
Phải sạch trong pháp trị 
Nếu che đậy, kết bè, thì cùng nhau chết dí ! 
Nếu tranh giành, chống chế, thì dãy dụa tiêu ma ! 
Đất, ngày thêm ũng thối xì ra 
Nước, ngày thêm bùn lầy ứ đọng 
Đã phóng mãi trên đường dài giải phóng ! 
Những quan liêu, nhũng lạm, trì trệ, 
Hãy phóng giải sạch đi !!! 
Hay bao che, bảo thủ, độc tôn 
Nên nằm ụ, ù lì !!! 
Thì đất nước không tròng trành sao được ??? 
***** 
Cái nghề Bán Cái ! 
Tháng 03-2005 
Có một cái nghề 
Không được liệt kê 
Và cũng không cần trải qua trường lớp 
Vậy mà đua nhau nườm nượp 
Có khi còn được cấp bằng 
Cái nghề không lập thành văn 
Ở đời, ai ai cũng có ! 
Hãy nói cho nghe nho nhỏ 
Cái nghề bán cái, phải không ? 
Ta đang mở chuyện lòng vòng 
Lại kêu đích danh mà nói ! 
Nghề bán cái, xưa nay không học hỏi 
Mà người người tự điêu luyện mới hay 
Sự kiện diễn ra, vừa mới hiển bày 
Là đã hiểu cái nghề bán cái 
Con nít ranh, mũi còn nhỏ dãi 
Đến cụ già tóc bạc hoa râm 
Người thế, quyền, càng lớn càng thâm ! 
Người dân giả, hơi thô hơi thiển ! 
Cái nghề bán cái, xưa nay có tiếng 
Không cấp bằng nhưng ăn đứt mọi nghề 
Kẻ thuộc quyền, bị đì, hết chỗ chê 
Kẻ nhẹ dạ, bị thường xuyên lợi dụng 
Chuyện thơm tho, thì thi nhau tranh tụng 
Chuyện cỏn con thì đem đẩy cho người 
Chuyện ngon ăn thì rạng rỡ tươi cười 
Nuốt không vô, thì dí cho thiên hạ 
Còn con nít, bày trò mặc cả 
Còn người lớn, rẻ rúng đãi bôi 
Rồi ung dung hinh hỉnh ngạo đời 
“Họ đang làm, do ta đó chớ !” 
Có một chuyện vô tình làm duyên cớ 
Cái nghề bán cái cảm thấy hay hay 
Nói, thế nào, tôi cũng viết bài này 
Chữ bán cái mà thành thơ chớ nị !!! 
***** 
Lá rụng về cội 
Tháng 03-2005 
Lá rụng về cội 
Nghĩa là sao mà ta thường hay nói 
Để cùng nhau nhắc nhở lại cho đời 
Nghĩa thật gần và cũng thật xa xôi 
Vừa nghĩa đen lại còn thêm nghĩa bóng 
Này em nhé ! Ngồi đây chơi, đỡ nắng 
Em coi kìa, chiếc lá rụng, về đâu 
Còn đu đưa phơn phớt gió xanh màu 
Khi rớt xuống, cho vàng bay chiếc lá 
Rụng về cội, em nghe hơi thấy lạ 
Rớt gốc cây, em thấy đó, phải không 
Cây với cội cùng một nghĩa theo dòng 
Xa hơn nữa, đó là nguồn lịch sử 
Từ dưới đất, cây vươn lên đấy chứ 
Qua thời gian, cây đâm lộc nẩy chồi 
Dù cây non, hay đại thọ sống đời 
Cỡi vô thường băng ngang dòng cát bụi 
Lá rơi rụng, vàng vàng bay, mục, thúi 
Từ đất lên, trả về đất, tốt tươi 
Một ngày kia, khi em đứng tuổi rồi 
Em mới nhớ, những gì xa xưa cũ ! 
Nhớ, nhớ mãi, không bao giờ biết đủ 
Của những gì, xa xưa nữa, em ơi 
Tục ngữ kia dù chỉ có mấy lời 
Nhưng giải bày thì vô cùng thâm thúy 
Nói ít hiểu nhiều, mới càng ý vị 
Lá rụng về cội, là thế nghe em 
Khi về chiều, em sẽ hiểu bóng đêm 
Càng thấm thía, nhớ thương về nguồn cội !!! 
***** 
Uống nước nhớ nguồn 
Tháng 03-2005 
Uống nước nhớ nguồn 
Mỗi một ngày, em thường uống luôn luôn 
Hễ thấy khát, là em cần đến nước 
Miễn là nước, dù nước gì cũng được 
Khi uống vào, em sẽ hết khát ngay 
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng thật hay 
Vậy, uống nước nhớ nguồn, là sao nhĩ !!! 
Ra bờ sông, nhìn dòng sông đang chảy 
Nước ở đâu, mà cứ chảy tuôn hoài 
Hãy hình dung một chút để thử coi 
Nước chảy đó, tức có nơi xuất phát ? 
Em hãy bước lên đầu non ca hát 
Con suối reo róc rách đó, là nguồn 
Đã là nguồn, thì nước mãi trào tuôn 
Hễ có mưa là nước nguồn tuôn chảy 
Và sao nữa, mà ông cha mình dạy 
Uống nước nhớ nguồn, nghĩa lý cao siêu 
Như hôm nay, em khôn lớn bao nhiêu 
Nhờ công sức của mọi người mới có 
Và kia nữa, như tấm thân em đó 
Vương hình hài, nhờ cha mẹ sinh ra 
Sống ở đời phải có cửa có nhà 
Dù hơi tệ, thì nhà tranh, công viên, xó chợ 
Và còn nữa, em ơi ! Luôn ghi nhớ 
Phàm con người, phải có Tổ có Tiên 
Có quê hương, dân tộc, đất nước mọi miền 
Có lịch sử và những gì ông cha để lại 
Uống nước nhớ nguồn, nhớ hoài nhớ mãi 
Nhớ và trao nhau, từng thế hệ điểm tô 
Nhớ và trao nhau, cùng gìn giữ cơ đồ 
Chứ đừng sống vô tình, 
Và chỉ biết mình em, em nhé !!! 
***** 
Tôi không có bán thơ đâu ! 
Tháng 03-2005 
Nhớ Hàn Mặc Tử bán trăng 
Nhớ người khố rách làm văn bán nghèo 
Cơ cùng ai bán mốc meo 
Sơn khê ai bán giữa đèo hoang vu 
Còn tôi xin bán cái ngu 
Bán luôn cái dốt mặc dù chẳng mua 
Bán luôn những cái hơn thua 
Chỉ xin giữ lại quê mùa mà chơi 
Bán luôn phi thị cuộc đời 
Chỉ xin giữ lại cơ ngơi an bình 
Bán luôn danh lợi lưu linh 
Chỉ xin giữ lại nguyên trinh độc hình 
Có ai mua được chình ình 
Để tôi bán nốt nhục vinh đã nhiều 
Bán luôn trưởng giả quan liêu 
Bán luôn cái lạnh cuối chiều mùa đông 
Bán luôn bèo bọt trôi dòng 
Chỉ xin giữ lại bờ sông lần về 
Bán luôn những cái nhiêu khê 
Để coi trong nỗi ê chề ra sao 
Bán luôn đến cả trăng sao 
Chỉ xin giữ lại cây đào trước sân 
Bán luôn những cái phong trần 
Cho luôn chiếc bóng phù vân trôi bờ 
Nhưng tôi không bán vầng thơ 
Để tôi nhìn nó hững hờ tôi chơi 
Mang thơ đi khắp cuộc đời 
Rải thơ cùng khắp chơi vơi trên ngàn 
Dù ai đã bán trăng vàng 
Còn tôi gõ tiếng tao đàn thân thương 
Dù ai khép lại nẻo đường 
Nhưng thơ tôi đó, vương vương vô cùng ! 
Mặc Giang