Apr 18, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Một Bài Thơ Buổi Sáng/ Mặt Trời Ngủ Quên
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 08:20:08 AM, Mar 25, 2018 * Số lần xem: 829
Hình ảnh
#1

 

 Một Bài Thơ Buổi Sáng


Đài Khí Tượng đưa tin:  Hôm nay mưa lúc xế, Mưa sẽ như thường lệ, sẽ kéo dài cả đêm...Tôi vừa có tin em: chỗ em đang buồn lắm, tám giờ hơn chưa nắng, mặt trời chắc ngủ quên?

Email em lênh đênh trôi như mây đang tới!  Bồng bềnh mây trắng nổi.  Bồng bềnh mây trắng trôi.  Mây không ngang mặt trời.  Chỗ tôi trời đang nắng.  Đường, lá xanh rất đậm.  Xa lộ, xe...bình thường.  Một ngày mới dễ thương, chim trong vườn đang hót.  Tôi thăm cây khế ngọt, hoa tím từng chùm thơm, mấy con ong mơn mơn hút mật từ hoa nở.  Trời hiu hiu chút gió.  Gió thổi từ hướng Nam.  Tôi nói, tôi nói thầm:  anh hôn tay em nhé...

Tưởng:  hai người bước nhẹ bên vệ đường hoa quỳ...Đà Lạt mưa pha lê...Đà Lạt nắng thủy mặc...Những ngày xưa xa lắc...Quê Hương cũng xa xăm...Năm kia tôi về thăm, nước mắt từng kỷ niệm, hoa quỳ vàng như tím...trời sắp vào mùa mưa!

*
Năm kia tôi về thăm, đường Bà Trưng có khác:  không thể không ngơ ngác, nhà lầu lên thật nhiều...nhưng cũng có mái lều khói lam chiều phảng phất.  Giàu, nghèo, là sự thật.  Nam, Bắc không hợp hòa...Người Nam bán cửa nhà để người Bắc xây mới.  Mây trên trời trôi nổi.  Bồng bềnh mây mây mây...

Bài thơ tôi tới đây, ngập ngừng không muốn tiếp...nghĩ không ai còn kịp giương ô che cơn mưa...thì có vạn bài thơ...cũng chỉ là giọt lệ!

Đường Bà Trưng mà thế, còn đường nào thấy vui?  Thôi nhé, tôi ngậm ngùi:  Một Bài Thơ Buổi Sáng!


Trần Vấn Lệ


See the source image

Mặt Trời Ngủ Quên


Mặt trời còn ngủ quên...tại sao em dậy sớm khi đêm em ngủ muộn?  Em nói đi:  Em muốn anh la rày em hoài...Ờ nhỉ mình còn ai để vui, buồn, kể lể...để nhìn ra cây khế đang trổ bông, mùa Xuân...để nhìn ra cây vông sắp đơm bông mùa Hạ...để đếm từng chiếc lá xanh ơi là xanh ơi!

Anh yêu em nụ cười, yêu hàm răng như ngọc...Cũng yêu khi em khóc, những giọt lệ em tuôn.  Những giọt lệ hóa sương bay trên trời Đà Lạt...Em à, em hơn mát, ngả đầu vào anh đi như bữa đó anh về sáu năm sau Cải Tạo!  Sáu năm hay sáu tháng?  Sáng tháo nỗi niềm nào?  Nói đi em, thì thào...cái hàng rào đang ngóng chắc nó sẽ báo động...ở đây có người dưng...

Em!  Mình ra bờ sông...em nhìn kìa lá bắp gió lay như mắt chớp, lau lách chen bờ sông...Gió về, em thấy không người mình mong biền biệt!  Người đi có lẽ chết, người đi mấy người còn?  Còn thì về cái hồn...sao hồn mình không thấy? Thắp cây nhang, nhang cháy, tro chảy hay tro rơi?  Tàn tạ như em thôi, đêm nào cũng dậy sớm...khi mặt trời thức muộn...vì mặt trời ngủ quên!

Thơ Thế Viên, này em: Sáng nay trên bờ sông / thấy em bên song cửa / mây trắng trôi tần ngần / tóc em vàng một nửa / ta nhìn xa chợt nhớ / trăng mùa Thu năm nao / soi bóng người song cửa / lòng bỗng dưng nghẹn ngào...Vì sao ta thương nhớ / bởi vì quá nhớ thương?  Dòng sông trôi thê lương...dòng sông trôi thê lương...

*

Thơ ôi thơ quá buồn, em xem rồi cứ xé, ném ra sân giọt lệ cho trời lấy làm mưa...Mưa trắng xóa Càbeu, mưa...bầy cò cũng trắng.  Kìa, cò bay tìm nắng mà mặt trời ngủ quên!  Nói với hồ Danhim lòng anh buồn bát ngát...tại anh nghe em hát bài Tình Xa...Tình Xa...

Trần Vấn Lệ

 

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.
Cám ơn anh, nói mãi...mỗi ngày được đọc thơ Nói như chuyện bâng quơ sao mà nên thơ quá!
Anh là hiện tượng lạ tôi mải miết đọc hoài không để sót một bài Tôi ghiền anh rồi đó
Hôm nào mà không có thơ anh post lên trang là tôi phải lang thang
tìm những bài thơ cũ
Nhìn đâu cũng ra thơ viết khi nào cũng được Thật lòng xin bái phục giản dị lại tuyệt vời!
ht