Apr 20, 2024

Thơ mới hiện đại VN

Thơ Viết Cho Đà Lạt / Ngày Xưa Là Ngày Xưa
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 08:12:11 PM, Mar 15, 2018 * Số lần xem: 693
Hình ảnh
#1

 


 Thơ Viết Cho Đà Lạt

Em có mái tóc dài đẹp nhất trên Đà Lạt.  Chiều nay gió thơm ngát, anh nhớ em biết bao...

Đà Lạt mình hoa đào tháng Giêng là đỏ rực.  Em là người duy nhất, anh nhớ về Quê Hương...

Có thể ai đó buồn?  Mạ Ba, anh không nói, bà con không thăm hỏi, trường xưa không ngó qua...

Em à, anh ở xa, chuyện gần thì tha thiết...Anh biết ngày ly biệt, anh mất, mất hết rồi...

Cả dòng suối xanh, trôi...Cái cầu cây thông ngã...Bà Thượng cõng bó lá về che lại túp lều...

Mấy đứa nhỏ chạy theo...con chó nhỏ lí lắc...cái gì còn cũng mất...cái chưa mất là còn...

Là em nhé, là thương!  Cái gần anh trước mặt:  một Đà Lạt tím ngắt nắng chiều hồ Xuân Hương...

Mái tóc em:  nguồn thơm của con khe xã Lát, nước chảy chưa về thác, róc rách nghe vui vui...

Anh nhặt bỏ vào gùi sương trời, anh nói tóc...và em ơi, anh khóc...tóc em kề bên anh...

Chiều nay nắng long lanh đọng trên từng nhánh liễu, anh nhớ em yễu điệu như nàng Tiên Bích Câu...

Bích Câu chừ ra sao?  Đồi Cù ai lượm bóng...ai thấy lòng xúc động như anh từng thấy em?

*
Anh muốn nối dài thêm bài thơ này...bất tận.  Nhưng em ơi, giọt nắng rớt đầy trong mắt anh!

Tóc em gió vờn quanh...
Chỉ là cơn mộng tưởng...
Ngôi trường xưa thấp thoáng...
Em tan trường tung tăng!

Ôi tất cả giai nhân chỉ mình em con gái...Thơ anh bài để lại là bài nhớ về em!  Về em...một bóng chim mịt mờ trang cổ tích!

Trần Vấn Lệ


Image result for trang va bien hinh dong images

Ngày Xưa Là Ngày Xưa

Ngày xưa em tóc ngắn...Ngày đó là ngày xưa, anh còn là người tù trên Quê Hương giải phóng...Ngày đó biển luôn động rất hiếm thuyền ra khơi.  Cây hải đăng ngậm ngùi đêm nào cũng giông bão...Ngày đó, thân không áo, ngày đó quần không lai...Ngày đó, ôi Trời ơi...Chùa, Nhà Thờ vắng, lặng!

Ngày xưa em tóc ngắn.  Ngắn là vắn, phải không hỡi đôi má hồng hồng, hỡi bưởi bòng chưa chín, ruộng cà còn óng ánh mù sương và mù sương.  Mặt trời hiện đầu non, có người hỏi như khóc:  tại sao tơ và tóc mà không là tơ duyên?  Em hỏi, phải không em cái đồng tiền má trái, cái duyên người con gái, mười bảy tuổi...đăm chiêu! Ai nói em diễm kiều sao không làm thơ nhỉ?  Ai làm chi dâu bể, núi lở và đồng khô?  Đến nổi nước ao hồ không trong veo tiếng ếch!  Ông Tú Xương đã chết, tấm vạt giường chưa thay...Không ai mơ ngày mai vườn cà hồng hoa nắng...

Ngày xưa em tóc ngắn...Ai chải đầu cho em?  Ai được đứng kề bên lén hôn em trên trán? Nói đi em, tóc ngắn...mưa thì dài lê thê!  Mưa một góc trời quê sao âm u bốn biển?  Anh đi, Má khấn nguyện!  Anh về bắp gió lay?  "Lá ngô lay ở bờ sông, bờ sông vẫn gió, người không thấy về!" (*).  Mưa.  Mưa .  Mưa lê thê.  Mưa.  Mưa. Mưa tầm tã...Chao ôi bờ sông lá, lá vàng bao nhiêu Thu?  Ngày xưa em chải đầu, nước mắt rơi thầm lặng...

Ngày xưa em tóc ngắn...
Sợi vắn, dài vì sao?
Vì...ngàn trước, ngàn sau
Tình Yêu là...vậy đó?


Ở, trăm năm không ở...nhớ thương hoài, muôn năm!

Trần Vấn Lệ

(*) Thơ  Trúc Thông


 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.