See the source image


 Đêm Qua Ấm
Cả Ngày Nay Cũng Ấm



Đêm qua ấm, hoa vườn tôi nở nhiều
Mỗi nụ hoa là Một Niềm Yêu Quý
Ngàn ngàn hoa khoe nụ cười trên nước Mỹ
Là Tình Yêu!  Tôi nghĩ thế và vui...

*

Đêm qua ấm, chắc ấm lòng trời
Tình vô lượng, trời ban cho thế giới
Cuộc chiến tranh ở Trung Đông tại sao còn lầy lội?
Ở đó hoa không cười, chưa kịp nở đã tan!

Trời không nhẫn tâm nên những nụ hoa vàng
Nở thật đẹp bên cạnh hàng hoa huệ
Hoa nào cũng xinh.  Hoa xinh là diễm lệ
Vườn hoa Nhà Chùa vì thế mà duyên!

Chú Tiểu chào tôi chỉ nhưng con chim chuyền
Trên cành này chim bay sang cành nọ
Chú nói chú đi tu vì thấy đời cực khổ
Nhưng vào Chùa, nhìn hoa nở chưa vui...

Chú nói những ai hễ găp nhau cười
Thì hoa nở một đôi là ít!
Chú có buồn cái hôm ngày Tết
Người tới Chùa cúng Phật, trộm hoa...

Tôi nói lỗi đó là lỗi của Chùa
Tại không có gì riêng nên thành chung tất cả
Kìa vườn tôi  kỳ hoa dị thảo
Có ai vào hái trộm hoa đâu?

Chú Tiểu đứng cúi đầu
Chắp tay Mô Phật...
Tôi đi dạo đường hoa đá lát
Tiếng chuông Chùa rơi rụng đầy sân!

Không phù vân
Nhất đóa!  Không phải phù dung sớm nở tối tàn
mà những dấu chân lang thang
của người Việt Nam mất nước!

Hoa vườn tôi nở nụ nào tươi tốt
Tôi nghĩ là em đó chớ ai!
Bài thơ này tôi viết buổi mai
Đêm qua ấm và ngày hôm nay ấm!


Trần Vấn Lệ




Đây Có Phải Là Bài Thơ

H
ôm qua em nói gì?  Em thử nhớ lại đi!  Trên đường chúng ta về, anh làm như em nói...

Tại sao em hơn dỗi?  Cái miệng em đâu rồi? Hôm qua trên bờ môi có một nụ hoa nở...

Hôm qua, em không nhớ mà anh nhớ, tại sao?  Dĩ nhiên không ngọt ngào, dĩ nhiên chua và đắng...

Hôm qua như anh tắm trong cơn mưa thật buồn.  Em khuất như hoàng hôn...chỉ còn màu áo tím!

Hôm qua là kỷ niệm, anh nhớ anh cầm hoa tặng em trước cửa nhà, em cười, ôi rạng rỡ...

Em như nụ hoa nở...
Em đẹp tựa trăng Rằm...

Và em đã nói rằng:  "Mai anh đừng tới nữa...".  Chỉ tại vì anh nhớ, hôm nay mình đi chơi...

Em thử nhớ lại coi!  Phải em nói như thế?  Anh sợ anh đến trễ rồi anh sẽ mất em!

*

Câu chuyện thật vô duyên...thành bài thơ vô nghĩa!  Chuyện gì cũng vô lý khi người ta yêu nhau?

Tôi không biết cách nào làm bài thơ thơm thảo.  Tôi hôn em tà áo, áo em màu tím trăng...

Hình như gió bay ngang và áo em bay mất.  Chỉ có trăng là thật:  tôi đi dưới bóng trăng...

Hồi đó em mười lăm, rồi em lên mười sáu, rồi em thành hư ảo.  Mười bảy em lấy chồng!

Trần Vấn Lệ

*