Quán Nửa Khuya


Quán nửa khuya đèn vàng hiu hắt quá
Đến nơi nầy đâu hết nỗi cô đơn
Nâng chén rượu sao lòng cay đấng lắm
Rượu nào đâu vơi cạn được nỗi buồn!

Ta lữ khách vào đây tràn nỗi nhớ
Nhấm rượu nồng mắt lê hướng xa xôi
Thấy quanh đây chỉ rừng xanh núi thẫm
Tìm đâu ra tri kỷ để trao lời?

Cô chủ quán vương nét sầu góa phụ
Luôn hướng mắt về phương cũ xa xăm
Nàng thố lộ:- nhớ người xưa chinh chiến
Đã biệt mù … biến cố bảy mươi lăm

Nàng trôi nổi trên sóng cao biển cả
Liều tử sinh trốn chạy lũ giặc cuồng
Đến nơi nầy lạnh buồn trong quán cỏ
Chuốc rượu sầu cho những khách tha hương.

Chủ quán ơi tôi cũng là  lữ khách
Lạc bước đời buồn trọn kiếp lưu vong
Tôi với cô cùng quê hương đã mất
Nên tháng ngày khắc khoải nỗi long đong.

Tôi vào đây tìm quên trong chén rượu
Nhưng càng buồn thương xót kẻ chờ mong:
Người ra đi không bao giờ trở lại
Máu tô hồng thắm đẹp dải non sông!

Cô chủ quán ơi quê hương mình dâu bể
Hồn xót  đau lưu lạc bốn phương trời
Đêm thao thức có bao giờ yên giấc
Chén rượu nào phai nỗi nhớ xa xôi!

24-1-2018
Hàn Thiên Lương