Tại Sao Em Không Nói

T
ại sao em không nói với tôi lời dịu dàng?
Hãy nói đi!  Mơ màng.  Tôi ôm em trong mộng!
Em là suối nguồn sống.  Em là chữ L'Eau Vive!
Em là một trời Thơ...con chim xanh mờ mờ sương khói...

Tại sao em không nói
là em yêu bờ sông mỗi mùa bắp trổ bông mỗi mùa rừng thay lá
em đi là tất cả...đều buồn bã theo em?
Nếu em nói:  Em quên!

Tôi qua Đình đếm ngói!
Đình có bao nhiêu ngói?
Trả lời đi!
Em yêu!

Ờ, phải chi em nói...
em vẫn hiền như mưa
em là một bài thơ
Lý Bạch làm cho ai đó:

"Vân Tưởng Y Thường Hoa Tưởng Dung
Xuân Phong Phất Hạm Lộ Hương Nồng!"

Tôi đập cổ kính ra, thấy Không!
Tôi nhớ em, nhớ hoa hồng màu trắng!
Trời Đơn Dương đang nắng
Hãy nói gì đi, tôi nghe!

Chiều Tùng Nghĩa em về trời có mưa nho nhỏ
Em là hương trong gió hoa quỳ hoa quỳ ơi!
Em chỉ là một người mà trái tim tôi mở cửa...
Em quỳ trước mặt Chúa, tôi quỳ trước mặt em!

Tôi muốn hôn trái tim em ở trong ngực biếc
Tôi muốn đi biệt biệt...cho tôi nhớ thương em!
Tại sao em là chim...lâu rồi không nghe hót?
Em có biết nước mắt ướt đẵm từng trang thơ?

Trần Vấn Lệ



Mưa Hiền Như Mưa

  Trời mưa nho nhỏ,  gió vờn tóc mưa
em tan trường trưa,  trời mưa nho nhỏ...

Anh vừa nói, đó, mưa hiền như mưa
mưa thành câu thơ, em thành mưa nhé!

Trời mưa nhè nhẹ, tóc em gió đùa
cái thuở học trò sao mà đẹp vậy...

Em đi gió đẩy anh thấy mà thương
may gió mơn mơn áo dài em, gió...

Trời mưa nho nhỏ, em về đường xa
Con bướm chờ hoa nép mình dưới lá...

Anh vẫn người lạ, nép đâu mà nhìn?
Này cô nữ sinh mưa tình con gái...

Nếu anh đừng phải lính trên rừng sâu
thì anh làm cầu đưa em qua biển...

Anh làm én liệng che em trời mưa
anh làm bài thơ che em ngực ấm...

Mưa như là nắng mong manh mong manh
mưa còn trời xanh vì em tóc biếc...

Và...anh theo kịp đường mưa em về
theo mái tóc thề như con suối chảy...

Nhiều năm rồi đấy, trời mưa trưa nay
non nước ở đây nhớ về cố quận...

Biết mưa không nắng, biết đập xả tràn
nước cuộn Việt Nam, xô em đâu nhỉ?

Với anh, chung thủy:  Mưa Hiền Như Mưa
Với em là thơ...bài thơ muốn khóc!

Nhớ từng sợi tóc.  Nhớ từng giọt mưa
Hồi đó hồi xưa...em mười sáu tuổi...

Em hiền đến nỗi
mưa hiền...như mưa!


Trần Vấn Lệ