Liên lạc : macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au 
Non nước Việt Nam 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Xin chắp đôi bàn tay 
Điệp khúc Quê Hương 
Bài ca Sỏi Đá 
Tình ca muôn thuở của Người Việt Nam 
Quê hương nguồn cội 
Dệt mộng Mười Đi 
Tôi còn em tôi 
Tôi nói anh nghe 
Ta còn Việt Nam sông núi hồn thiêng 
Nối một nhịp cầu 
Gãy một nhịp cầu sa bóng nước 
Ta đi trên nước non mình 
Mẹ Việt Nam muôn đời 
----------------------- 
Non Nước VIỆT NAM 
* về địa lý * 
Quê Hương để giữ gìn, để Thương để Nhớ - 09-2003 
Tôi xin mở bản dư đồ hình cong chữ “S” 
Ngắm từng Tỉnh, từng Vùng 
Của nước Việt dấu yêu 
Của giang sơn cẩm tú mỹ miều 
Cho dòng giống Lạc Hồng gìn giữ nâng niu 
Tôi xin mở bản dư đồ hình cong chữ “S” 
Bắc Nam Trung một dãi nối liền 
Của quê hương gấm vóc Ba Miền 
Để thắm tô Sông Núi Hồn Thiêng 
Nối tình dài Con-Cháu-Tổ-Tiên 
Tôi xin mở bản dư đồ hình cong chữ “S” 
Biển rộng sông dài non nước Việt Nam 
Đi từ Cà Mau đến Ải Nam Quan 
Đi từ rừng cao cho đến đồng sâu 
Đi từ bờ đê cho đến ruộng dâu 
Đất nước yêu thương con cháu da vàng 
Mở đầu Miền Bắc khai nguyên 
Thượng du miền ngược, xuôi miền Trung du 
LAI CHÂU kê núi gối đầu 
LÀO CAI, Bản Giốc sương mù HÀ GIANG 
LẠNG SƠN cách khoảng CAO BẰNG 
QUẢNG NINH ven biển chờ trăng ánh vàng 
Vàng lên tựa cửa BẮC GIANG 
THÁI NGUYÊN, BẮC KẠN, TUYÊN QUANG một nhà 
Ô kìa YÊN BÁI, SƠN LA 
Anh lên Miền Ngược ! em về Miền Xuôi ! 
Xuôi về HÀ NỘI mới thôi 
Thăng Long hoài cổ, đổi dời thành đô 
Năm ngàn năm, dựng cơ đồ 
Theo dòng lịch sử điểm tô muôn đời 
Em đi, đi nữa em ơi ! 
Băng qua PHÚ THỌ lên đồi BẮC NINH 
VĨNH YÊN, VĨNH PHÚC xoay mình 
Chở che Hà Nội, HÒA BÌNH, HÀ TÂY 
Hà Tây còn có SƠN TÂY 
HÀ ĐÔNG bên đó, bên nầy HẢI DƯƠNG 
Đi ra tận cửa HẢI PHÒNG 
Trùng dương sóng vỗ HẠ LONG tuyệt vời 
HƯNG YÊN một chuyến rong chơi 
HÀ NAM bén gót, buông lơi THÁI BÌNH 
NINH BÌNH, NAM ĐỊNH xinh xinh 
Hồng Hà sông nước, Thái Bình nước sông 
Em về THANH HÓA hơn không 
NGHỆ AN, HÀ TĨNH mênh mông núi đồi 
Sông Đà, sông Mã dặm soi 
Bắt ngang Đồng Hới, mù khơi QUẢNG BÌNH 
Còn kia, QUẢNG TRỊ điêu linh ! 
Sông Gianh, Bến Hải vặn mình kêu sương !!! 
THỪA THIÊN, Phố Huế, sông Hương 
Hội An - Đà Nẵng dặm trường QUẢNG NAM 
Thương ra QUẢNG NGÃI mới cam 
Thương vô BÌNH ĐỊNH bao hàm PHÚ YÊN 
Thương lên đến tận Cao Nguyên 
KON TUM, ĐẮC LẮC giữa miền GIA LAI 
Tình xưa lối cũ dấu hài 
Hoàng Triều Cương Thổ thở dài một phen ! 
Thu Bồn khói quyện quen quen 
Đà Rằng lượn khúc, chưa hoen KHÁNH HÒA 
Thùy dương cát trắng phôi pha 
PHAN RANG, PHAN RÍ xót xa thuở nào !!! 
Em đi lòng dạ nao nao 
Thời gian đi mãi vẫy chào tháng năm 
CAM RANH mây nước xanh lam 
ĐÀ LẠT mơ mộng Suối Vàng, Cam Ly 
Đường lên BÌNH PHƯỚC anh đi ! 
Em về PHAN THIẾT có chi ngại ngùng ? 
VŨNG TÀU, BÀ RỊA một vùng 
Ra khơi nhớ Bưởi mà rung BIÊN HÒA 
BÌNH DƯƠNG cây trái lá hoa 
TÂY NINH là tỉnh cuối bờ Trường Sơn 
SÀI GÒN nói thiệt nào hơn ! 
Viễn Đông Hòn Ngọc dễ sờn mấy ai ??? 
Ai về GIA ĐỊNH, ĐỒNG NAI ? 
Đừng quên Bến Nghé, mối mai Nhà Bè ! 
SÀI GÒN chưa vẹn câu thề !!! 
Em đi đi nữa xuôi về Miền Nam 
Kề vai xỏa tóc LONG AN 
MỸ THO mấy khúc, TIỀN GIANG mấy bờ 
Em đừng vội đến CẦN THƠ 
Mà quên ĐỒNG THÁP dựng cờ phía Tây 
Sông Tiền, sông Hậu là đây 
BẾN TRE bên đó, bên này TRÀ VINH 
VĨNH LONG in bóng theo hình 
SÓC TRĂNG cuối ngọn, đầu ghình AN GIANG 
Hà Tiên, Rạch Giá, KIÊN GIANG 
BẠC LIÊU rẽ bước đôi hàng CÀ MAU 
Muốn ra PHÚ QUỐC lên tàu 
CÔN SƠN mờ tỏa một màu xanh xanh 
Việt Nam muôn thuở thanh bình 
Việt Nam sông núi đầu ghềnh, biển Đông 
Việt Nam còn đó non sông 
Mẹ Âu, Cha Lạc, con Rồng, cháu Tiên 
Việt Nam sông núi Ba Miền 
Bắc Nam Trung, quyện an nhiên muôn đời 
Hình Cong Chữ “S” nơi nơi 
Non non nước nước của Người Việt Nam. 
*** 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Trọng Đông 2003 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Trên quê hương máu đỏ da vàng 
Dòng giống Rồng Tiên, con cháu Lạc Hồng 
Từ thuở bình minh của các Vua Hùng 
Gìn giữ, dựng xây đã năm ngàn năm văn hiến 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Trên quê hường đất nước Ba Miền 
Bắc Nam Trung một dãi nối liền 
Từ cao nguyên cho tới đồng bằng 
Khắp vòm trời, núi sông, và biển cả 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Của những nơi đất cày lên sỏi đá 
Gạo thóc chua cay đẫm mồ hôi lúa mạ 
Những bác nông phu tàn tạ nắng sớm mưa chiều 
Phó thác cuộc đời trên thân phận hẩm hiu 
Đôi mắt cằn khô trên đôi bờ thăm thẳm 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Trên những cánh đồng trù phú phì nhiêu 
Gạo trắng trăng thanh, phong cảnh mỹ miều 
Nam nữ gái trai lớn nhỏ dập dìu 
Làng trên xóm dưới câu hát tiếng cười 
Đời sống ấm no, ít nặng mùi cay đắng 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Tắm gội đồng xanh lúa nắng tre vàng 
Trải tấm thân trên những lối dọc đường ngang 
Nhìn những khổ đau, rách nát, điêu tàn 
Nhìn những đổi thay, thương hải, tang điền 
Nhìn những vết thương cay xé chưa liền 
Dày xéo, chất chồng trên hình cong chữ S 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Đếm những ngu ngơ, khù khờ, ngốc nghếch 
Nhặt những lá xanh, lá úa, lá vàng 
Ngẫm những sử xanh oanh liệt phi thường 
Ngẫm những tấm gương lẫm liệt oai hùng 
Ôi đất nước Việt Nam ! 
Là quê hương tôi đó 
Ôi nòi giống Rồng Tiên ! 
Là con cháu da vàng 
Ai gieo rắc lầm than ! 
Tôi vá đắp mía đường 
Ai gieo rắc tham tàn ! 
Tôi gìn giữ yêu thương 
Tiếng kêu gọi quê hương 
Chỉ mong đợi tình thương và sức sống 
Khắp thôn dã phố phường 
Tôi xin nguyện làm người sống với quê hương 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Không tiếp tay xương máu hận thù 
Không van xin cặn bã mịt mờ 
Không ngửa nghiêng theo gió dật dờ 
Miếng đỉnh chung quyền uy danh vọng 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Đất nước tôi không cần ai chọn lựa ? 
Trải thảm nhung sẫm màu xám đỏ trắng đen 
Dựng rong rêu nào chủ nào quyền ? 
Bắt dân tôi : 
Phải khúm núm, khoanh tay, gục đầu, cúi mặt 
Cây gãy củ hư mà sao quá đắt ! 
Tinh hoa, cốt cách lại úng hơn bèo ! 
Gia tài Tổ quốc lại để mốc meo ! 
Nào dế, nào mèo lên cơn phe phẩy ! 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Xin mãi mãi là người Việt Nam từ ấy : 
Của quê hương biển rộng sông dài 
Của cha ông chan chứa tình người 
Chỉ cho nhau tiếng hát câu cười 
Cho sức sống và tình thương trổi dậy 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Quê hương tôi hãy để nguyên như vậy !!! 
Xấu tốt thiếu thừa cũng của Việt Nam 
Dù một năm hay đã cả năm ngàn năm 
Cũng là gấm vóc giang sơn 
Cũng là của cháu con, non sông nước Việt 
Ai hay biết, ai người không hay biết ? 
Anh là ai ? 
Chị là ai ? 
Và, Em là ai ? 
Xin hãy trả lời 
Tôi chỉ là Một Người Việt Nam 
Quê hương biển rộng sông dài 
Trăm năm cũng chẳng đổi thay 
Ngàn năm cũng chẳng đổi thay một ngày 
Một ngày là cả xưa nay 
Hỏi rằng ai đó ? Tôi này : Việt Nam . 
Xin Chắp Đôi Bàn Tay 
Tháng 12-2003 
Xin chắp đôi bàn tay 
Thành một đóa hoa hồng 
Đã qua rồi mùa đông 
Xuân về xanh hoa lá 
Xin gom từng viên đá 
Kết lại một đoạn đường 
Bao năm tháng phong sương 
Còn loang lở bên thềm 
Xin thắp một ngọn đèn 
Soi đêm dài tăm tối 
Cho những ai lạc lối 
Còn biết nẻo quay về 
Xin đắp một bờ đê 
Cản ngăn dòng nước lũ 
Ngập tràn sông bến cũ 
Ngâm ủng thối ruộng đồng 
Xin đứng trên đồi thông 
Vi vu cùng gió gọi 
Nghe thì thầm khẽ nói 
Dòng máu lệ chưa qua ! 
Xin đến bãi tha ma 
Dâng một cành hoa trắng 
Từ hoang vu vắng lặng 
Vọng tiếng khóc ngậm ngùi 
Xin yên lặng, người ơi ! 
Kìa, hồn ai lên tiếng 
Lan man làn khói quyện 
Vẽ thành nét Quy Đầu !!! 
Xin bóng tối chìm sâu 
Cho vầng đông ló dạng 
Cho muôn ngàn ly tán 
Reo nhạc khúc ngày về 
Xin thổi vạn u mê 
Tan lưng đồi thế kỷ 
Không ngụy trang hoa mỹ 
Chỉ chân thật con người 
Xin trao nhau nụ cười 
Đã từ lâu gượng gạo 
Vì lộng chân thành ảo 
Nên khổ lụy ngập đầu ! 
Xin bắc một nhịp cầu 
Giữa đôi bờ oan nghiệt 
Quay lưng làm sao biết 
Đối mặt, dứt đoạn trường ! 
Xin mở mắt tình thương 
Lau sạch vạn nẻo đường 
Trao nhau từng thế hệ 
Đường dài của quê hương 
Xin nối lại tình thương 
Đã từ lâu đánh mất 
Trao nhau niềm chân thật 
Sẵn có tự bao giờ 
Xin đứng lại bên bờ 
Dòng sông xưa lặng lẽ 
Dù ngàn năm vẫn thế 
Hai tiếng gọi VIỆT NAM. 
Điệp khúc QUÊ HƯƠNG 
* 12-2003 * 
Tôi hát khúc nhạc Trường Sơn 
Cao vút núi non hùng vĩ 
Tôi ca âm điệu Thái Bình 
Rạt rào biển cả mênh mông 
Nối liền tình biển nghĩa sông 
Tình non nghĩa nước một dòng hùng ca 
Bắc Nam Trung thật đậm đà 
Ba miền đất nước một nhà Việt Nam 
Hát từ thuở Vua Hùng, lập quốc Văn Lang 
Ca nguồn cội Rồng Tiên, mẹ Âu cha Lạc 
Truyền nối nhau năm mươi thế kỷ đã thừa 
Hát về tình tự xa xưa 
Hát vang không dứt để chừa mai sau 
Da vàng máu đỏ một màu 
Nắm tay xây dựng nhịp cầu quê hương 
Hát vang trên khắp nẻo đường 
Hát vang thôn xóm, phố phường thân yêu 
Tôi hát tiếng kiêu sa, dựng cờ lịch sử ! 
Tôi hát tiếng oai hùng, bảo vệ non sông ! 
Năm ngàn năm, mãi khơi dòng 
Kết tinh thành mảnh hình cong dư đồ 
Giang sơn gấm vóc điểm tô 
Non sông cẩm tú nên thơ diệu kỳ 
Hát trên những bước đi 
Miền Bắc khai nguyên 
Cái nôi dân tộc 
Thăng Long, Hà Nội 
Hát trên những nẻo đường 
Lịch sử vươn dài 
Từ ải Nam Quan 
Đến mũi Cà Mau 
Hát thành phố Sài Gòn 
Hòn ngọc viễn đông 
Ba trăm năm, trang sử lên ngôi 
Hát Huế Kinh đô 
Tiếng vọng Trường Tiền mấy nhịp 
Dạ sầu sông Hương núi Ngự 
Hát nữa đi em, bài ca tình tự 
Hát nữa đi em, tiếng hát tình quê 
Trường Sơn lan tỏa câu thề 
Thái Bình loáng bạc, sóng kề nước reo 
Hát lên cao vút lưng đèo 
Ngân sâu bóng nước, mái chèo đò ngang 
Tâm tư hòa điệu cung đàn 
Em reo khúc nhạc tình tang trở về 
Nhạc vàng trổi khúc tình quê 
Năm ngàn năm, vẹn ước thề núi sông 
Trường Sơn ca khúc Biển Đông 
Em reo ca khúc Lạc Hồng Việt Nam 
Núi non ca khúc xanh lam 
Em reo ca khúc ngàn năm Tiên Rồng 
Non sông ca khúc một dòng 
Em reo ca khúc một lòng nhớ thương 
Tình quê ca khúc nẻo đường 
Em reo ca khúc quê hương muôn đời 
Thuyền reo ca khúc xa khơi 
Em reo ca khúc muôn đời Việt Nam. 
Bài ca SỎI ĐÁ 
* 12-2003 * 
Tôi bước đi bốn biển là nhà 
Tôi bước đi là lá là hoa 
Chân khua nhẹ bài ca sỏi đá 
Tôi bước đi mưa nắng chan hòa 
Tôi bước đi ngọc nhểu châu sa 
Chân lay động sương pha tuyết giá 
Lúa chín trĩu trên đầu lá mạ 
Bóng chiều ngưng trên nắng mai vàng 
Thuyền muộn màng dừng chuyến đò ngang 
Đưa khách cuối bên bờ sông vắng 
Đêm về, nhẹ rơi giọt nắng 
Ngày lên, nhẹ bóng hoàng hôn 
Bước về bên nẻo cô thôn 
Ửng hồng nhà tranh bếp lửa 
Tôi bước đi trời cao điểm tựa 
Tôi bước đi đất rộng tương lân 
Trời xanh không vướng đầu trần 
Đất màu chẳng vướng bước chân dặm dài 
Tôi bước đi nhạc trổi thiên thai 
Sờ ảnh tượng thần tiên mở cửa 
Tôi bước đi lối cũ chưa cài 
Đường vô tận thập thò không đóng 
Cành lá nhỏ giọt sương còn đọng 
Biển trùng khơi đã cạn lâu rồi 
Trùng trùng vạn hữu lên ngôi 
Chập chùng lân thể leo đồi phiêu du 
Tôi bước đi mây mù vén lối 
Nhạc đêm khuya bừng trổi vang vang 
Muỗi mòng chào đón hai hàng 
Đưa tay vốc bóng trăng vàng lung linh 
Tôi đi ngóng gió đầu ghềnh 
Tôi đi cát bụi mông mênh 
Chận sóng từ xa biển động 
Tôi đi trời đất chênh vênh 
Tôi đi đánh thức bình minh 
Sức sống hồi sinh hoa mộng 
Cụ già hằn sâu nghe ngóng 
Em thơ đưa vói tầm tay 
Mẹ quê cằn khô mơ vọng 
Hoa cau thức trắng đêm ngày 
Tôi bước đi trời đất ngủ say 
Tôi bước đi sóng nước chưa lay 
Chim ngủ trên cây 
Mây ngủ trên ngàn 
Tôi bước đi xuân đến đông tàn 
Tôi bước đi hạ cuối thu sang 
Bốn mùa tương sinh là hoa là lá 
Tôi bước đi bài ca sỏi đá 
Khua âm vang khúc nhạc lên đường 
Ngân tình dài muôn vạn yêu thương 
Nắng sớm mai chiều 
Ngọn cỏ vương vương. 
Tình Ca Muôn Thuở 
Của Người Việt Nam 
* Xuân Giáp Thân 2004 * 
Tôi đứng bên này biển 
Anh đứng bên kia bờ 
Cách nhau một đại dương 
Nhìn biển khơi trùng điệp ! 
Từng làn sóng, thấp cao hòa nhịp 
Dù gần xa, nối tiếp kéo theo 
Vừa đẩy vừa xô, rác rưới, bọt bèo 
Tấp vào bờ, cho biển lộng 
giữa trời xanh mây trắng 
Nhìn quê hương, anh nghe nhiều cay đắng 
Nhìn cội nguồn, tôi thấm những niềm đau 
Sừng sững Trường Sơn thăm thẳm một màu 
Mênh mông Thái Bình rạt rào tiếng gọi 
Mẹ nằm đó, mắt lệ nhòa, không nói 
Cha trầm ngâm, trắng phếu, bạc mái đầu 
Đêm phủ đã dài, bóng tối vẫn chìm sâu 
Mặt trời còn ngủ, bình minh chưa ló dạng 
Kéo mặt trời lên, cho vừng đông tỏ rạng 
Đẩy bóng tối đi, cho ánh sáng hiện về 
Những con đường quê hương nối nhịp đề huề 
Reo khúc nhạc tình ca, lên ngôi lịch sử 
Mẹ còn đó, gối đầu tình tự 
Cha còn đây, ôm mảnh dư đồ 
Biển rộng sông dài, gìn giữ điểm tô 
Nguồn cội ngàn xưa, tình non nghĩa nước 
Từng thế hệ trao nhau, lần dấn bước 
Con đường dài, vang khúc nhạc quê hương 
Hoa lá đơm bông trên vạn nẻo đường 
Cho Tổ quốc Việt Nam, ngàn năm tươi sáng 
Tôi đứng từ nguồn cạn 
Anh đứng tận đầu ghềnh 
Và những đàn em hụt hẫng, chênh vênh 
Khơi nước chảy, cho sông dài biển rộng 
Dòng lịch sử còn rung thời tiết đọng 
Thuở dựng cờ, khai tổ quốc giang san 
Tình non nghĩa nước mênh mang 
Như tia nắng rọi trên hàng thùy dương 
Anh đi xây đắp nẻo đường 
Tôi đi vá lại quê hương rã rời 
Em đi môi thắm hoa cười 
Tình ca muôn thuở của người Việt Nam. 
Quê Hương Nguồn Cội 
(Viết cho đàn em mai sau) 
Xuân Giáp Thân 2004 
Tôi sinh tại quê hương 
Em sinh vùng đất khách 
Dù xa xôi cách biệt 
Nhưng là người Việt Nam 
Em máu đỏ da vàng 
Nhìn tôi đâu có khác 
Tóc em đen óng mượt 
Tóc tôi chẳng lạ gì 
Nhìn nhau nữa xem đi 
Lại cùng chung tiếng nói 
Cho dù ai có hỏi 
Tôi cũng nói Việt Nam 
Quê hương tôi ba miền 
Bắc Nam Trung một dãi 
Trải qua bao thời đại 
Dòng lịch sử soi chung 
Cùng con cháu Vua Hùng 
À, thì ra một cội 
Nhìn chữ S cong cong 
Sao nghe đau vời vợi 
Tôi từng nghe tiếng gọi 
Dân tộc Việt yêu thương 
Dù xa cách dặm trường 
Tình quê hương chỉ một 
Em thương chùm khế ngọt 
Tôi nhớ một buồng cau 
Em nhìn bãi nương dâu 
Tôi trông bờ thương hải 
Nhớ Sài Gòn bỏ lại 
Nhớ Hà Nội xa xưa 
Lại nhớ Huế kinh đô 
Của một thời vang bóng 
Trường Sơn mờ khói lạnh 
Lại nhớ đến núi rừng 
Thái Bình chim mỏi cánh 
Lại nhớ biển trùng khơi 
Đứng trên đỉnh chơi vơi 
Nghe biển gọi núi đồi 
Nghe sông reo bến cũ 
Nghe muối mặn bờ môi 
Em tựa cửa nhìn tôi 
Tôi nhìn em giây lát 
Nhớ con chim Lộc Tục 
Gieo hạt giống Lạc Hồng 
Cùng nhau ra bờ sông 
Nhìn nhau trên dòng nước 
Ta cùng nhau hiểu được 
Ta là người Việt Nam 
Em biết việc em làm 
Tôi biết đường đi tới 
Lá rụng trở về cội 
Uống nước phải nhớ nguồn 
Em vẽ một vòng tròn 
Tôi vẽ một hình vuông 
Khép hai chữ vuông tròn 
Thành quê hương muôn thuở. 
Dệt Mộng MƯỜI ĐI 
Tháng 02 - 2004. 
Ai đi thơ thẩn dưới trăng 
Ngẩn ngơ cho ánh trăng vàng lung linh 
Ai ngồi ủ dột đầu ghềnh 
Trơ vơ cho đá chênh vênh tháng ngày 
Ai lùa gió nhẹ heo may 
Phất phơ cho lá lung lay bụi trần 
Ai lồng cho áng phù vân 
Lửng lơ trôi nổi xa gần trời mây 
Ai nghiêng nắng đổ về tây 
Cho chim Hồng Lạc buồn bay cuối trời 
Ai làm mặt nước chơi vơi 
Cho thuyền khuất bóng tăm hơi chưa về 
Ai làm lở lói bờ đê 
Cho sông hỏi nước não nề nước sông 
Ai làm trơ trọi ruộng đồng 
Cho lúa hỏi mạ trổ bông mấy mùa 
Đếm trong vụn vỡ được thua 
Cái quay búng sẵn, gió lùa đêm đông 
Đầu ghềnh nói chuyện núi sông 
Hỏi non non thẳm, hỏi sông sông dài 
Ngày nay rồi lại ngày mai 
Và ngày mai nữa một hai chưa tròn 
Núi bao nhiêu tuổi núi non 
Non bao nhiêu tuổi non còn núi cao 
Đêm đêm tỉnh mộng thì thào 
Non non nước nước nao nao mấy bờ 
Một đi bến đợi sông chờ 
Hai đi non đợi nước chờ xanh xanh 
Ba đi xây nguyện ước thành 
Bốn đi sức lực để dành quê hương 
Năm đi kêu gọi tình thương 
Sáu đi xây đắp nẻo đường Việt Nam 
Bảy đi tay chống tay làm 
Tám đi kinh Bắc bình Nam không sờn 
Chín đi gìn giữ sắt son 
Mười đi toàn vẹn cháu con Tiên Rồng 
Một đi là núi là sông 
Mười đi là giống là giòng Việt Nam. 
Tôi Còn Em Tôi 
(Viết cho đàn em mai sau) 
Tháng 2 - 2004 
Này người em bé nhỏ 
Hôm nay em còn thơ 
Trông hiền như nai tơ 
Lớn lên em sẽ biết 
Đời như mộng như mơ 
Này người em bé nhỏ 
Hay vòi vĩnh kẹo quà 
Hay nhỏng nhẻo khóc la 
Rồi một mai khôn lớn 
Ngửa mặt với người ta 
Này người em bé nhỏ 
Nay bập bẹ ê a 
Đọc xuôi vần mẹ cha 
Đọc ngược vần nguồn cội 
Mai giữ nước non nhà 
Này người em bé nhỏ 
Đang cắp sách đến trường 
Hồn trong trắng thanh lương 
Nhồi kinh luân, luyện sử 
Mai tô thắm quê hương 
Này người em bé nhỏ 
Đang chạy nhảy vui chơi 
Cười giỡn khắp nơi nơi 
Mang bình sinh phỉ chí 
Mai lấp biển vá trời 
Này người em bé nhỏ 
Đang vui sống thảnh thơi 
Hay ăn nói khơi khơi 
Luyện tôi, nhồi sinh lực 
Mai xây đắp cho đời 
Này người em bé nhỏ 
Mong chiều chuộng yêu thương 
Mong ngon ngọt mía đường 
Kết nên nhiều phẩm hạnh 
Thành những bậc phi thường 
Này người em bé nhỏ 
Hiền hậu, tánh vui tươi 
Chưa nói đã phát cười 
Học nữ nhi oanh liệt 
Mai thành bậc anh thư 
Này người em bé nhỏ 
Cùng bọn trẻ chơi chung 
Roi vun vút kiếm cung 
Vẽ sơ đồ thế trận 
Mai thành đấng anh hùng 
Này người em bé nhỏ 
Hay chạy nhảy lông bông 
Chữ tang lấp chữ bồng 
Chữ sông lấp chữ núi 
Mai thành một cụ ông 
Này người em bé nhỏ 
Hay quần áo thướt tha 
Hay son phấn lụa là 
Mai da mồi tóc bạc 
Thành ra một cụ bà 
Này người em bé nhỏ 
Tôi nói trước em nghe 
Mai kia em đâu dè 
Thành ông kia bà nọ 
Này người em bé nhỏ 
Rồi mai kia mốt nọ 
Em đâu còn thằng nhỏ 
Em đâu còn con kia 
Em cố sống nên người 
Xây thân thiện vui tươi 
Xây tin yêu hy vọng 
Đem cống hiến cho đời 
Em nghe lời tôi nói 
Tôi cảm thấy vui rồi 
Cõi trần gian qua khỏi 
Tôi vẫn còn em tôi !!! 
Tôi Nói Anh Nghe ! 
Tháng 2 - 2004 
Tôi nói anh nghe 
Ngày anh ra đi 
Em thơ chẳng nói năng gì 
Mẹ buồn nhìn bóng anh đi 
Đường dài vẽ bóng từ ly 
Tôi nói anh nghe 
Ngày anh ra đi 
Mắt mẹ buồn, ít nói 
Em thơ buồn, trông đợi 
Năm tháng dần xa 
Chẳng thấy anh về 
Tôi nói anh nghe 
Đã bao lần anh hứa 
Vậy mà nay 
Đã mười năm 
Hai mươi năm 
Ba mươi năm 
Anh vẫn chưa về 
Anh có biết không 
Bụi tre nghiêng bóng sau hè 
Bờ sông mòn lối con đê 
Dấu mờ rải nhẹ lê thê 
Nhà tranh còn mái tình quê 
Anh có nghe không 
Ve kêu thẩm thấu đong đầy 
Gởi thân ôm ấp vỏ cây 
Cho hè năm tới vương giây 
Réo sầu đánh động niềm tây 
Anh có hiểu không 
Mẹ già rũ bóng tình thương 
Em thơ đau giấc nghê thường 
Anh đi biền biệt dặm trường 
Tơ tằm nằng nặng vương vương 
Tôi nói anh nghe 
Rừng khuya thức giấc mấy canh trường 
Gội bóng trăng tàn những vấn vương 
Lối cũ phủ mờ bao dấu tích 
Nương dâu một bãi luống tang thương 
Tôi nói anh nghe 
Anh đi một nửa tình quê cũ 
Một nửa tình quê lỗi ước thề 
Anh đi một mảnh tình non nước 
Một mảnh tình non nước chưa về !!! 
Ta Còn Việt Nam, 
Sông Núi Hồn Thiêng ! 
Tháng 2 - 2004 
Tôi vẽ một người Việt Nam, máu đỏ da vàng 
Tôi vẽ một nước Việ Nam, gấm vóc ba miền 
Tôi vẽ một nước Việt Nam, sông núi hồn thiêng 
Trao từng thế hệ ngàn sau gìn giữ 
Lội ngược thời gian theo dòng lịch sử 
Của giống Rồng Tiên tình tự xưa nay 
Và truyền lưu đến tận ngày mai 
Cho rạng rỡ oai linh nước Việt 
Một nắm xương khô nghe lòng da diết 
Một giọt máu đào thấm nhuận non sông 
Một mảnh dư đồ chữ S cong cong 
Là tinh hoa, tiết liệt, qua nhiều thời đại 
Năm ngàn năm lịch sử, nhục vinh, thành bại 
Đã biết bao lần chất chồng xương núi máu sông 
Nào thịt, nào da, từng thế kỷ cha ông 
Nối tiếp theo từ Tổ từ Tông 
Cho đất nước, cho quê hương tồn sinh, bất diệt 
Anh có biết ? 
Chị có biết ? 
Và, em có biết ? 
Tất cả, kết tinh thành người con Việt hôm nay 
Ta hãy nâng niu, trau chuốt từng ngày 
Không biến thể, không lung lay đâu được ! 
Một bước đi sau, nhớ muôn ngàn bước trước 
Không bán, không rao, mà có tội với Tổ Tông 
Cát bụi phù sa, không đổi thay lòng 
Non nước dặm dài, ra tay gìn giữ 
Đức Tổ Hùng Vương ngôi cao thờ tự 
Việt Nam này là hậu thế của Văn Lang 
Từ Mũi Cà Mau đến Ải Nam Quan 
Một tấc đất đẫm máu đào, là sông là núi 
Mỗi tao loạn là một lần ngắn ngủi 
Mỗi biển dâu là một bãi tang thương 
Vượt thoát, kinh qua, là oanh liệt phi thường 
Cùng góp sức, và cùng nhau tô thắm 
Ta nghe câu : gừng cay muối mặn 
Ta nghe câu : máu chảy ruột mềm 
Ta nghe câu : ngày sáng thôi đêm 
Đó là con đường quê hương muôn thuở 
Còn sức sống, còn nhịp tim đang thở 
Còn da vàng, còn máu đỏ trong tim 
Là còn Việt Nam một dãy nối liền 
Là còn Việt Nam, sông núi hồn thiêng. 
*** 
Nối Một Nhịp Cầu 
Tháng 02 - 2004. 
Cảm tác sau khi đọc câu 
“Em còn nhỏ làm sao em biết được ?”của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên. 
“Em còn nhỏ làm sao em biết được” 
Chuyện dong dài của người lớn em ơi 
Đày đọa, đãi bôi đủ thứ trên đời 
Dai dẳng, nổi chìm, tàn hơi chưa gánh nổi 
Em còn nhỏ, em ơi đừng có hỏi 
Nếu trả lời, em không thể hiểu đâu 
Bàn tay non, sao vói tới bể dâu 
Hồn trong trắng, nhìn chi tranh vân cẩu 
Em còn nhỏ, làm sao em hiểu nổi 
Cái con quay đem búng sẵn lên trời 
Vừa đỡ, vừa thưng tan nát tơi bời 
Người lớn còn vò đầu, bứt tai, loang lở 
Em còn nhỏ, em đừng nên lo sợ 
Thế hệ chúng tôi đau khổ nhiều rồi 
Thế hệ các em sẽ khác xa thôi 
Hai thế hệ thì làm sao giống được ! 
Nhìn lại bức tranh của nhiều đời trước 
Cũng lần mò từng trang sử mà thôi 
Xấu tốt, nhục vinh, cao ngất núi đồi 
Vùi lấp tang thương sâu hơn hố thẳm 
Tôi chỉ là khách hôm nay đứng ngắm 
Quá khứ xa xưa, cát bụi hoen mờ 
Thì mai kia, em cũng đứng ngẩn ngơ 
Nhìn dáng dấp chúng tôi lùi dĩ vãng 
Tôi xin đến bên em như một người bạn 
Em biết nhìn tôi là đã khó quá rồi 
Một khoảng mười năm, 
Hai mươi năm 
Ba mươi năm 
Đã quá xa xôi 
Huống chi lại cách nhau qua từng thế hệ 
Tôi thu gọn lại thôi, cho dễ 
Đến bên em, như gạch nối bên đường 
Như một nhịp cầu bắt một dòng sông 
Để đón nhận cho nhau, không đánh mất 
Tôi đến bên em như một cung bậc 
Của cung đàn cho khúc nhạc trường ca 
Nghe âm vang từng tiếng nhỏ lan xa 
Hòa ngân vọng cho cung đàn lên tiếng 
Em có nghe thì như một câu chuyện 
Tiếp cho em vững chãi trên đường đi 
Mỗi bước đi, dù không giống nhau gì 
Nhưng nối nhịp như cung đàn đang gảy 
Tiếng khổ đau, em đừng reo, đừng khảy 
Tiếng yêu thương đem trang trải cho đời 
Những tấm gương xưa soi sáng nơi nơi 
Cho thế hệ của em nhiều hạnh phúc 
Chỉ cần nhìn nhau, cảm thông đôi chút 
Là chúng tôi đã sung sướng đi rồi 
Vì ngày mai, còn những đứa em tôi 
Sẽ tiếp tục hành trình mênh mông quá ! 
Gãy Một Nhịp Cầu Sa Bóng Nước 
Xuân Giáp Thân 2004 
Quê hương ơi, giã biệt từ lâu 
Một bước ra đi mấy nhịp cầu 
Ôm ấp tình quê xa vạn lý 
Ngày về thăm thẳm vẫn chìm sâu 
Một chuyến ra đi mấy dặm trường 
Thuyền đi, đi mãi chốn tha phương 
Thuyền không dừng bến đời lưu lạc 
Quê cũ biến thành nẻo cố hương 
Ra đi một chuyến đã bao năm 
Dấu tích tàn theo bóng biệt tăm 
Bãi cát phù sa mờ gió bụi 
Lối mòn rêu phủ vết xa xăm 
Nhớ mẹ âm thầm dưới mái tranh 
Thương em không nói liễu buông mành 
Quê nhà một cõi trời cô đọng 
Đêm đã dài chưa, được mấy canh 
Nhìn trông con én liệng từng không 
Vỗ cánh buồn bay dưới bụi hồng 
Mặt nước chân mây lồng lộng quá 
Về đâu, con én giữa mênh mông 
Quê hương còn đó, sao không về 
Có biết vì sao vậy không hè 
Gãy một nhịp cầu sa bóng nước 
Sóng tràn loang lở mấy bờ đê 
Tôi hỏi cây đa, đứng lặng thinh 
Hỏi cây nho nhỏ cạnh đầu đình 
Thành Hoàng rũ mặt buồn không nói 
Tượng đá trơ trơ lặng lẽ nhìn. 
Ta đi trên nước non mình ! 
Tháng 03 - 2004. 
Ta đi trên mọi con đường 
Ta đi khắp nẻo quê hương 
Ta đi khắp lòng đất nước 
Đường lên miền ngược 
Đường về miền xuôi 
Lên truông qua mấy lưng đèo 
Cao nguyên, miền ngược cheo leo núi đồi 
Xuôi về tận cuối miền xuôi 
Dọc theo bờ biển mặn mùi phù sa 
Dọc ngang lên xuống lại qua 
Để thăm đất nước hương hoa ba miền 
Ta đi khắp nẻo tình quê 
Ta về khắp lòng phố thị 
Lên cao nguyên, núi rừng hùng vĩ 
Ghé thượng du, heo hút buôn làng 
Ghé trung du, tiếng hát còn vang 
Về Hà Nội, ngàn năm văn vật 
Gió bay lất phất 
Gợi bóng Cổ Loa 
Hồn thiêng sông núi chưa nhòa 
Xa xa hương khói đền thờ Hùng Vương 
Thăng Long dấu ấn còn vương 
Hà Nội ba sáu phố phường dấu yêu 
Ta đi các tỉnh địa đầu phương Bắc 
Nhìn về dấu móc, ghi Ải Nam Quan 
Nghe tiếng kêu sử tích chưa tàn 
Mù khói lửa trải dài thời đại 
Đường đi quan ải 
Nhớ nước non nhà 
Hồn vi vu, tiếng gọi của ông cha 
Đau da diết đã ngàn năm gìn giữ ! 
Đường về bến Ngự 
Ghé chợ Đông Ba 
Lá me đưa đẩy la đà 
Vương vương nhớ bóng chiều tà Cố Đô 
Sông Gianh, mấy trăm năm, xương máu phơi khô 
Bến Hải, mắt rưng rưng, lệ nhòa tình tự 
Đường trường xa, ta còn đi nữa chứ 
Đáp Qui Nhơn, văng vẳng tiếng Đồ Bàn 
Xuyên vào Phan Rí, Phan Rang 
Rêu mờ khép kín Tháp Chàm hồn bay 
Miền Trung sỏi đá khô cày 
Thùy dương cát trắng có hay nỗi niềm 
Đường dài chưa hết 
Mấy nẻo chưa quên 
Đi về thành phố Sài Gòn 
Ba trăm năm cũ vẫn còn khắc ghi 
Sài Gòn giã biệt ra đi 
Và bao năm nữa, bờ mi khép hờ 
Sài Gòn, còn đó mộng mơ 
Bạch Đằng gợn sóng bên bờ thành đô 
Miền Nam ta đó nên thơ 
Bước đi từng bước cuối bờ Cà Mau 
Xanh xanh bát ngát một màu 
Miền Nam ơi hỡi, dạt dào mến thương 
Ta đi trên khắp nẻo đường 
Ta về trên khắp phố phường dấu yêu 
Đi qua mấy nẻo cầu kiều 
Đi về mấy nhịp nâng niu dân tình 
Ta đi trên nước non mình 
Ta về lưu lại bóng hình quê hương 
Ta đi một nhớ hai thương 
Ta về ta nhớ vấn vương muôn đời 
Tình quê, xin gởi nụ cười 
Hồn quê, xin gởi con người Việt Nam 
Mẹ Việt Nam, Muôn Đời ! 
Tháng 03 - 2004. 
Mẹ Việt Nam 
Năm ngàn năm tổ quốc oai hùng 
Năm ngàn năm lịch sử huy hoàng 
Để muôn đời là núi là sông 
Mẹ Việt Nam 
Năm ngàn năm từ thuở Vua Hùng 
Năm ngàn năm dòng giống Tiên Rồng 
Để muôn đời là nước là non 
Mẹ Việt Nam 
Năm ngàn năm từ thuở khơi dòng 
Năm ngàn năm tay bế tay bồng 
Để muôn đời là cháu là con 
Mẹ Việt Nam máu đỏ da vàng 
Mẹ Việt Nam sau trước một lòng 
Và muôn đời gìn giữ sắt son 
Mẹ Việt Nam mái tóc buông dài 
Như chiều dài tổ quốc quê hương 
Mẹ Việt Nam ánh mắt sâu mờ 
Như bến bờ muôn vạn tình thương 
Mẹ Việt Nam chân cứng tay mềm 
Như dịu dàng muôn sắc thiên hương 
Cao tiếng nói Việt Nam 
Cho quê hương còn sống 
Cao tiếng hát Việt Nam 
Cho quê hương rạng ngời 
Cao tiếng nói Việt Nam 
Cho quê hương bừng sáng 
Cao tiếng hát Việt Nam 
Cho quê hương muôn đời 
Mẹ Việt Nam 
Mẹ Việt Nam 
Muôn đời.