Cái kiếp mồ côi 
Cái kiếp mồ côi thật bẽ bàng 
Tìm trong khắp cả cõi trần gian 
Ước ao một tiếng kêu Cha Mẹ 
Im bặt thiên thu chẳng ngó ngàng 
Mồ côi, không biết tự bao giờ 
Có lẽ ngay từ lúc bé thơ 
Vừa mới sinh ra, đà đón nhận 
Suốt đời lầm lũi kiếp bơ vơ 
Được sống là may, nghiệp dĩ mà 
Cảm ơn mầm móng kia là Cha 
Cảm ơn sinh nở kia là Mẹ 
Và cảm ơn đời nuôi dưỡng nha 
Có thể sinh nhầm lúc loạn ly 
Mẹ Cha gặp nạn xuống âm ty 
Bé thơ chong mắt nhìn trần thế 
Thiên hạ lượm về bỏ ký nhi 
Có thể sinh nhầm bởi nghịch duyên 
Mẹ Cha kham nhẫn, lạnh như tiền 
Bế con đem thả lăn đâu đó 
Đứt ruột đứt gan túc trái phiền 
Khai sanh ghi rõ chữ vô danh 
Nguyên quán không đề, trống một khoanh 
Ngày tháng lại do hộ tịch đặt 
Hỏi trời nhìn đất ngó ông xanh 
Bởi muốn tìm ra gốc gác thôi 
Còn thơ, không biết gì là đời 
Lớn lên, cho thỏa lòng đành đoạn 
Dù muốn dù không, cũng kiếp người 
Tôi vẫn an vui sống với đời 
Niềm riêng dấu kín mình tôi thôi 
Có ai lỡ biết, thì cơ cảm 
Thân phận đành cam một góc trời 
Cho nên tội nghiệp trẻ mồ côi 
Tôi muốn sẻ chia mọi thiệt thòi 
Cứu giúp âm thầm nhưng tận lực 
Vì tôi cũng một kẻ mồ côi 
Cảm ơn nhân thế đã cưu mang 
Bao trại mồ côi trên thế gian 
Chứ nếu không thì, sao biết được 
Biết đâu đã lụn tắt tro tàn 
Phải thế hay không hỡi các em 
Ghi lòng khắc dạ chứ đừng quên 
Dòng đời dù có trôi muôn ngả 
Ta vẫn nhớ ơn như trước đèn 
Mồ côi, không phải chỉ riêng em 
Hàng vạn, hàng ngàn, hàng triệu em 
Nhân thế ra tay hằng bảo bọc 
Nếu không, băng giá đã buông rèm. 
Tháng 02 – 2009 
Trả lại cho em 
Trả lại cho em cái tuổi thơ 
Hái hoa, đuổi bướm, nhảy cò cò 
Kéo dây, cút bắt, cùng u quạ 
Trong trắng như trang giấy học trò 
Trả lại cho em cái tuổi thơ 
Nghĩ xa chưa tới, đói chưa lo 
Vui cười, ăn nói, vô tư lự 
Nhìn đất nhìn trời, dệt mộng mơ 
Cho em sống lại tuổi hồn nhiên 
Chẳng bận tâm cơm áo gạo tiền 
Chẳng động não quyền danh lợi thế 
Bon chen, vật lộn, muốn khùng điên 
Cho em sống lại tuổi thiên thần 
« Hồn bướm mơ tiên » nhẹ bước chân 
Đêm ngủ ru đời trên gối mộng 
Mây bay gió thoảng gởi phù vân 
Cho em sống lại tuổi thần tiên 
Cái tuổi ươm mơ dệt mắt huyền 
Chưa vướng trần ai phơi gió bụi 
Sương sa, nắng táp, vãi ưu phiền 
Cho em sống lại thuở còn thơ 
Cái thuở ươm đời trong mắt mơ 
Chưa nhuốm trần ai đầy khổ lụy 
Tả tơi sóng lệ, ngập hai bờ 
Nếu biết vầy, không muốn lớn đâu 
Lớn lên mới biết khổ ưu sầu 
Cuộc đời nước mắt nhiều hơn biển 
Chân lý ai kia đã nói rồi 
Nếu biết vầy, không muốn lớn đâu 
Bùn pha sắc xám xoáy qua cầu 
Bọt bèo rác rưới tuôn tơi tấp 
Xây xát hồn đau phủ ngập đầu 
Em muốn, nhưng ai trả được nào 
Đừng mơ sự thật của chiêm bao 
Bừng con mắt dậy nhìn trần thế 
Xin chớ hoài mong giấc mộng đào 
Tuổi thơ một thoáng đã qua đi 
Như vẫy tay chào lúc biệt ly 
Xa tít còn hơn đò vĩ tuyến 
Cố đô sầu mộng vọng kinh kỳ 
Thôi thì, em tự trả cho em 
Lưu ký trang thư con dế mèn 
Công chúa Lọ Lem trong cốt truyện 
Mành thưa vén nhẹ thả buông rèm. 
Tháng 02 – 2009 
Cô gái nhà quê 
Em là cô gái ở nhà quê 
Sống thật chân, ăn nói vụng về 
Không biết đãi bôi mùi đắng ngọt 
Không kỳ kèo nặng nhẹ chua ngoa 
Em là cô gái ở thôn trang 
Mộc mạc đơn sơ, chuộng dịu dàng 
Giản dị, bình dân, yêu thiện mỹ 
Như đồng quê rợp bóng trăng ngàn 
Mùa lên, tay cấy, phụ tay cày 
Tay gặt, tay phơi, tay giã xay 
Cơm độn ngô khoai chờ lúa mới 
Ngày qua tháng lại cũng vui vầy 
Mấy hàng rau đắng mọc sau hè 
Muốn nấu canh chua, có lá me 
Rau húng, rau ngò, thơm bát ngát 
Bếp hồng ấm lửa mái tranh che 
Nhiều đêm tắm mát dưới sông trăng 
Vỗ nước lao chao giỡn chị hằng 
Chú Cuội buồn buồn trên bóng nguyệt 
Hè nhau một lũ, cười nhăn răng 
Có đêm giặt áo phơi bên đê 
Mấy tiếng đồng hồ chẳng chịu khô 
Vọc cát, rồi ùa ra tắm nữa 
Nước sông bịn rịn chửa cho về 
Thỉnh thoảng, có khi lên thị thành 
Nhiều đường, đèn đỏ với đèn xanh 
Chân run lập cập vừa chưa bước 
Xe cộ ùn ùn, đứng ngó quanh 
Phố phường đô hội, thật xa hoa 
Vật chất văn minh quá đẫy đà 
Dinh thự lâu đài cao ngất ngưởng 
Còn em, vẫn chiếc áo bà ba 
Xinh xinh trúc biếc, lũy tre làng 
Mơn mởn mạ xanh, lúa óng vàng 
Bánh ít làn da đeo gió nắng 
Gái quê dệt lụa, hát thôn trang 
Em là cô gái của nhà quê 
Từ thuở sinh ra đến tóc thề 
Tới lúc băng đồi cao bóng xế 
Suốt đời sống trọn gái nhà quê. 
Tháng 02 – 2009 
Đâu là quê hương 
Nơi tôi đang sống 
Cũng là đất, cũng là trời 
Cũng nắng sớm ban mai 
Cũng hoàng hôn chiều xuống 
Đêm đêm, ngàn sao chiếu rọi 
Khuya khuya, gõ nhịp canh thâu 
Người già lấm tấm trắng đầu 
Người trẻ tóc xanh óng mượt 
Biển giỡn sóng đua làn nước biếc 
Núi đùa rừng trùng điệp cây xanh 
Cũng cơn gió thoảng trong lành 
Cũng hong tia nắng, soi nhành thùy dương 
Hoa kia cũng có mùi hương 
Lá kia cũng có giọt sương treo cành 
Nhưng chừng như 
Đi vào chiều sâu cô quạnh 
Đi vào chiều rộng thê lương 
Đãi qua lọc lại nghê thường 
Nơi đây, không phải quê hương của mình 
Dù cho, đánh tráo tự tình 
Trần gian quán trọ lao linh làm gì 
Nhưng 
Lại cái chữ nhưng quay quắc 
Lại cái chữ nhưng cay nghiệt hiện hình 
Của người, đâu phải của mình 
Nhận bừa đánh lận thật tình éo le 
Người ta dù vểnh tai che 
Còn mình sao chịu thả bè tuyệt vong 
Nên 
Nơi tôi đang sống 
Đất kia là đất 
Trời kia là trời 
Của người, không phải của tôi 
Của tôi, thật quá xa rồi phải không 
Vẽ vòng tròn kín cong cong 
Gởi về chót đỉnh mà hong cuối chiều 
Đợi hoàng hôn xuống tịch liêu 
Chờ sâu đêm lạnh quốc kêu canh trường 
Hỏi đâu là chốn quê hương 
Xa xa nghe tiếng trùng dương vọng về 
Núi rừng tê tỉ sơn khê 
Non sông réo rắc bốn bề mênh mông ! 
Tháng 02 – 2009 
Vui với học đường 
Này nhé, cứ vui với học đường 
Đừng mong cho sớm được ra trường 
Dễ gì sống mãi cùng đèn sách 
Mai mốt xa rồi, vọng nhớ thương 
Hai buổi an vui với mái trường 
Học hành, bác học lẫn từ chương 
Hiểu sâu kiến thức trong thiên hạ 
Mai mốt tang bồng với bốn phương 
Ươm tà áo trắng gió bay bay 
Bụi phấn bản đen đeo tháng ngày 
Dệt mộng thư sinh treo diễm ảo 
Phương đài hóa cảnh nắm trên tay 
Này, đàn em nhỏ của tôi ơi 
Chuẩn bị hành trang cho cuộc đời 
Rèn luyện, tô bồi nhân - trí - đức 
Mai sau phụng hiến lại cho đời 
Mài trang giấy trắng nhẵn sân trường 
Quân tử trượng phu tô đậm gương 
Nghĩa khí anh thư bồi phẩm chất 
Hùng anh tiết liệt trau cương thường 
Đá mòn, nước chảy chẳng lung lay 
Vật đổi, sao dời, chẳng ngán thay 
Bóng tối phù sinh đừng biến chất 
Thiều quang sáng tỏa tựa ban ngày 
Một mai, em sẽ bước vào đời 
Trần thế nhân gian là cuộc chơi 
Sắt thép vàng thau đem thử lửa 
Rồi em mới biết mặt trong đời. 
Tháng 02 – 2009 
Đi giữa Lòng Đất Mẹ 
Đi giữa lòng đất Mẹ 
Ta thấy nhau từ thuở ban sơ 
Mắt nhìn đời dịu ngọt nên thơ 
Hòa điệu sống, cho con tim biết thở 
Tiếng tạ từ, em chưa từng biết nói 
Tiếng phân ly, chị chưa hé làn môi 
Tiếng hờn căm, anh chưa gắn trong đầu 
Tiếng đạp đổ, tôi chưa xây khối óc 
Mẹ dạy con, lớn lên, làm người có đức 
Khuyên răn con, lớn lên, làm người có nhân 
Không hại người, hại vật, tranh phân 
Danh lợi quyền uy chỉ là bọt bèo dâu biển 
Vào học đường, tiếng Thầy Cô mòn bụi phấn 
Dạy học trò tô đậm trên giấy trắng 
Đức quân tử xây đời thánh thiện 
Đức trượng phu tế thế quần anh 
Không hẹp hòi, ích kỷ, ghét ganh 
Đừng chứa chấp lòng lang dạ sói 
Đi giữa lòng đất Mẹ 
Ta nghe nhau tình tự thương yêu 
Nhịp cầu tre bắc nẻo cầu kiều 
Sông bến nước đò đưa sóng vỗ 
Đày nhau chi, một đời gian khổ 
Đọa nhau chi, một kiếp ba sinh 
Cát đá kia, ê ẩm rêm mình 
Và chúng ta, dẫu tàn phai sinh lực 
Đôi mắt em, vẫn là mắt huyền bánh ít 
Đôi tay chị, vẫn là tay gói bánh quy 
Con người anh, vẫn Việt Nam muôn thuở cao kỳ 
Thế còn tôi, không hao mòn tâm tư dũng khí 
Đi giữa lòng đất Mẹ 
Ta nghe như thế ấy 
Dù phong ba, đừng để mẹ thương đau 
Dù biển dâu, đừng để mẹ bạc đầu 
Vì tóc mẹ đâu còn đen, mà bạc 
Chúng ta đi, nghe tâm hồn thổn thức 
Nghe cõi lòng, ruột dạ nát tâm can 
Anh em chúng ta, máu đỏ da vàng 
Sao để Mẹ phủ bao lần tóc trắng ! 
Tháng 02 – 2009
***
Chỉ có quê mình 
Quê tôi, vốn thật nhà quê 
Quanh năm suốt tháng sống nghề ruộng nương 
Bốn mùa dãi nắng dầm sương 
Mồ hôi muối áo nhuộm luôn bốn mùa 
Quê tôi, vấn thật quê mùa 
Miễn sao no ấm, hơn thua không màng 
Mấy con đường đất cái quan 
Làng trên xóm dưới băng ngang đi về 
Quê tôi, quê thật là quê 
Từ khi tấm bé mải mê đến già 
Ruộng đồng vá đắp trầm kha 
Mái tranh vách lá cửa nhà có chi 
Tay cày, tay cấy, đen sì 
Ngô khoai lúa gạo sắng mì oằn lưng 
Nhiều năm thời tiết vô chừng 
Bụng teo thóp lại, xương sườn nổi lên 
Nhìn như lượn sóng lênh đênh 
Hay mo như những tấm tôn chợ trời 
Vậy mà gắn chặt cả đời 
Khác nào câu chuyện “Nắm xôi Bờm cười” 
Đi đâu, cũng chỉ quê người 
Một mươi chưa hẳn, biết mười ra sao 
Nhiều người nghĩ thấp nghĩ cao 
Cuối cùng rồi cũng bôn đào về dinh 
Không đâu bằng được quê mình 
Đói no ấm lạnh ân tình có nhau 
Không đâu bằng thuở ban đầu 
Nấm rốn không nỡ, nắm nhau không lìa 
Dù ai đội mão mang hia 
Trong lòng cũng ước ao DÌA làng quê 
Bởi vì quê có tình quê 
Gừng cay muối mặn vỗ về yêu thương. 
Tháng 02 – 2009 
Nhớ thuở học đường 
Ngày hai buổi mài trang giấy trắng 
Rồi mai kia quảy gánh vào đời 
Sân trường còn đó lá rơi 
Nào ai quên được một thời đã qua 
Nhớ lại thuở la đà bụi phấn 
Tà áo ai phớt nắng gió bay 
Sáng đi, hoa cỏ đan mây 
Chiều về, chiếc lá ru cây bên đường 
Thời bạch diện, dễ thương lắm chớ 
Thuở thư sinh, tiên ở non bồng 
Vẽ bao diễm mộng đem hong 
Kết trang giấy trắng ước mong cao vời 
Ngày nào đó xa rời đèn sách 
Mái học đường chia cách sau lưng 
Trường đời, quả thật khôn lường 
Đâu như giấy trắng tinh tường, phải không 
Nếu ước gì, ước còn tuổi trẻ 
Được vui chơi nhẵn ghế sân trường 
Với tà áo trắng thương thương 
Với trang bạch diện chưa vương thế trần 
Đời đâu mãi dự phần diễm phúc 
Tuổi thần tiên có lúc thôi mà 
Một khi cất bước đi qua 
Nhìn sân trường cũ, ta bà bụi bay. 
Tháng 02 – 2009 
Dòng sông mấy bến ! 
Này chị, cớ sao đượm vẻ buồn 
Nhìn đôi mắt chị chứa sầu vương 
Hình như có cái gì trong đó 
U uẩn hai bờ đọng ngấn sương 
Cho em chia sẻ một đôi lời 
Trút bớt, nguồn cơn có thể vơi 
Chôn chặt sẽ buồn đau lắm chị 
Nhìn tôi chị nhoẻn nụ khô cười 
Đời chị ôi thôi, khổ lắm em 
Thời gian không đủ sức dần quên 
Chẳng qua động não thành đông đá 
Mi mắt nhẵn mòn thấm lệ hoen 
Ngày xưa mẹ nói, vểnh tai nghe 
Nước đục, nước trong, nước xoáy khe 
Bến nước mười hai đày trọn kiếp 
Duyên tình duyên phận chết duyên se 
Vừa mới lớn lên, đâu biết gì 
Ước mơ vẽ lối phủ đường đi 
Túp lều lý tưởng xây hy vọng 
Nhà sụp, mơ tan, khổ nó đì 
Lấy chồng, chồng chổng, còn hơn không 
Không những trôi dòng nước đục trong 
Mà ngập bùn lầy trơ nước đọng 
Tệ hơn đeo ách với đeo gông 
Hồi nhỏ ngân nga chinh phụ ngâm 
Xếp khăn nhỏ lệ gởi vầng trăng 
Mai kia mở lại xem từng tấm 
Thật đẹp, cho dù có lạnh căm 
Phần chị, giọt khô đâu có còn 
Chảy mòn hai lối, nát lòng son 
Con tim cũng chết từ khi ấy 
Từ thưở vu quy cái nợ chồng 
Ngán thay, nguyệt lão khéo se tơ 
Đày đọa lương duyên đến dại khờ 
Rồi đổ cho nhân tình thế thái 
Phải chi, ở giá đợi ra mồ 
Có chồng, còn khổ lúc hơn không 
Con gái lớn lên lại lấy chồng 
Mấy kẻ đeo bờ duyên hạnh phúc 
Bao người tàn tạ bến trôi sông 
Thôi thì cũng một kiếp ba sinh 
Ở đó bướm hoa với tự tình 
Hương chết tàn phai phơi nhụy héo 
Rồi con rồi cái với lao linh 
Khổ thế thật sao hở chị ơi 
Em nghe, miệng mở chẳng nên lời 
Sông dài mấy bến, trong hay đục 
Ở giá thì sao, hỡ cuộc đời. 
Tháng 02 – 2009 
Một khối tình quê ! 
Tôi thấy anh buồn, nghĩ ngợi xa 
Đến gần, kiếm chuyện hỏi lân la 
Sao anh khắc khoải trời cô đọng 
Anh bảo rằng anh thương nhớ nhà 
Ủa, nhà anh ở đó kia mà 
Thỉnh thoảng đi ngang thấy thoáng qua 
Từ thuở đầu xanh, nay tóc trắng 
Sao anh còn bảo nhớ thương nhà 
Nơi tôi ở đó không là nhà 
Thật sự của người, đâu của ta 
Lữ thứ đong đời chôn quán trọ 
Trong tôi, ẩn kín một quê nhà 
Tôi đã mang thân kiếp viễn phương 
Quê hương từ đó biệt miên trường 
Thời gian thấm thoát trôi năm tháng 
Trôi nổi bềnh bồng vạn nhớ thương 
Tôi đã ra đi tự thuở nào 
Đôi năm còn đỡ, chẳng là bao 
Đến nay, mấy chục, còn chi nữa 
Sỏi đá hao mòn, da thịt thau 
Đâu dễ gì ai hiểu nước mình 
Đèn ai nấy sáng, nấy tơ tình 
Người ngoài sao hiểu trong chăn ấy 
Rận rệp chằng ăn đọa cực hình 
Đâu ai tự nguyện kiếp lưu đày 
Trả giá tử thần, tay trắng tay 
Tứ cố vô thân, đời biệt xứ 
Quê nhà một cõi gởi ngàn mây 
Đâu ai muốn sống kiếp tha hương 
Phiêu bạt muôn phương tấp vạn đường 
Vật vã cuộc đời vùi bóng tối 
Con tim tan tác máu vương vương 
Xin lỗi, tôi không dám động đâu 
Hèn chi, anh gói trọn ưu sầu 
Chiều chiều anh đứng trên triền núi 
Nhìn bóng hoàng hôn, nhìn biển sâu 
Nhiều khi tôi thấy những đêm khuya 
Anh vẫn đứng đây chưa muốn về 
Nhìn đất nhìn trời nhìn vũ trụ 
Trăng sao đếm giọt nhỏ chia lìa 
Cảm ơn chia sẻ nỗi tình quê 
Một khối tình quê chất nặng nề 
Mai mốt biết đâu ta gặp lại 
Có gì, anh hãy kể tôi nghe ! 
Tháng 02 – 2009 
Cho nhau nụ cười 
Ai ai cũng có nụ cười 
Phải chi trao tặng nụ cười cho nhau 
Cuộc đời sẽ bớt khổ đau 
Nhân gian sẽ bớt bãi sầu đắng cay 
Tiền khiên sẽ giảm trả vay 
Oan trái sẽ giảm bủa vây chất chồng 
Oán cừu hết chỗ cân đong 
Hận thù hết chỗ tréo tròng tang thương 
Nụ cười mầu nhiệm không lường 
Trao nhau, đón nhận, rộng đường tương giao 
Nụ cười diễm phúc biết bao 
Năm châu bốn biển cổng rào mở toang 
Nụ cười dấu ấn điểm son 
Xa nhau, thân thiện vẫn còn mến nhau 
Núi cao, hố thẳm, biển sâu 
Vẫn không cách trở nhịp cầu lại qua 
Niềm vui mở cửa trong nhà 
Băng ra đầu ngõ, lan xa ngoài đường 
Niềm vui ngập bến thanh lương 
Tràn lòng nhân thế thơm hương tình người 
Ai ơi, trân quý nụ cười 
Nở hoa thiện mỹ đẹp tươi xây đời 
Ai ơi, trao tặng nụ cười 
Kết hoa thân ái cho đời an vui. 
Tháng 02 – 2009 
Hai tiếng Quê Hương 
Quê hương non nước hữu tình 
Bóng hình hòa quyện như mình với ta 
Quê hương non nước thiết tha 
Đi đâu cũng nhớ như ta với mình 
Nhớ dòng sông nhỏ xinh xinh 
Ruộng đồng ôm ấp mạ xanh lúa vàng 
Đầu trên xóm dưới cả làng 
Dân quê cùng sống nhẹ nhàng ấm êm 
Đêm về đợi ánh trăng lên 
Dưới trăng giã gạo, bên hiên ai cười 
Một mai mười mấy đôi mươi 
Cuộc đời đưa đẩy trường đời bước đi 
Còn ai phố thị kinh kỳ 
Phồn hoa đô hội làm vì bao phen 
Sân trường mài nhẵn sách đèn 
Phố phường xanh đỏ thân quen mắt nhìn 
Hàng me, ghế đá công viên 
Cà phê, quán cốc, bên thềm chờ ai 
Đường xa ghi dấu hoa cài 
Ngõ vắng thấp thoáng lối hài buồn trông 
Cái thời tuổi ngọc thiên thần 
Vụt bay qua khỏi tần ngần ngả ba 
Ngã nào cũng lắm phong ba 
Ngã nào cũng lắm trầm kha trăm đường 
Không như cái thuở học đường 
Vẽ trang giấy trắng thơm lừng mộng mơ 
Một sông mấy bến mấy bờ 
Một cầu mấy nhịp ai ngờ chi ai 
Cuộc đời lắm nẻo chông gai 
Trường đời lắm nẻo cũng dài đời thôi 
Vậy mà, nơi đó quê tôi 
Cuối sông quê chị, bên đồi quê em 
Còn kia, nơi đó quê anh 
Khi xa, mới biết đoạn đành tóc tơ 
Quê hương ôm ấp hằng mơ 
Như đêm hoang tịch đợi chờ thấm sương 
Nhớ thương hai tiếng quê hương 
Như sương thấm lạnh tư lường đêm sâu 
Quê hương ghi dấu trong đầu 
Ghi vào lòng dạ bắc cầu trần ai 
Quê hương, hai tiếng còn dài !!! 
Tháng 02 – 2009
***
Ác mộng đêm mơ ! 
Quê hương ơi, hỡi sông dài biển rộng 
Ta du thuyền dong ruổi khắp bờ xa 
Để nhìn trông thế nước non nhà 
Đừng tơi tấp phong ba bão táp 
Quê hương ơi, hỡi giang san gấm vóc 
Ta băng đèo, vượt vạn lý sơn khê 
Để nhìn trông bèo bọt nhiêu khê 
Đừng ập phủ xát xây cát đá 
“Lửa thử vàng, gian nan thử sức” 
Là thịt da, ai lại chẳng nghe đau 
Là thịt xương, ai chẳng cạn kiệt con tàu 
Vật đổi sao dời, huống gì thân phù thế 
“Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi” 
Dạ sắt, lòng son, ai ngại núi e sông 
Đường hầm đóng bít, tua tủa gai chông 
Đóng chốt khóa, còn đắp be cố thủ 
Chí nam nhi, vắt lên đèo chí tử 
Mộng anh thư, vùi xuống hố cực hình 
Quê hương ơi, non nước của mình 
Hỏi trời đất, lặng thinh không nói 
Sao đêm dài, sao mờ le lói 
Trăng trên ngàn, vàng vọt trăng thâu 
Sông sâu, đứt mấy nhịp cầu 
Biển sâu, xơ mạn con tàu xa khơi 
Núi cao, trơ trọi núi đồi 
Vực thẳm, đất đá lở bồi xác xơ 
Quê hương ơi, biết bao giờ 
Bừng cơn ác mộng đêm mơ còn dài. 
Tháng 02 – 2009 
Tôi vẫn mang theo 
Ngồi nơi đây 
Tôi vẫn thấy một trời quê lồng lộng 
Hiện rõ ra mồn một, chẳng hao mòn 
Dù mấy chục năm trường vạn lý mù sương 
In thật đậm trong thềm hoang ký ức 
Bởi quê hương là nhất 
Không ở đâu đẹp bằng quê hương 
Không có đâu sánh bằng quê hương 
Tràn sức sống trong tình thương dịu ngọt 
Ra sau hè, hái một chùm bò ngót 
Khi thì chùm rau đắng nấu canh 
Khi lá giang, rau húng, cải xanh 
Hạt gạo mới mỗi vụ mùa thơm ngát 
Dưới đồng sâu, cô thôn nữ ca hát 
Trên đồng cạn, anh dân quê vọng hò 
Đêm trăng thanh, giã gạo nhẹ tay cho 
Để hạt ngọc không vãi vung ngoài đất 
Đàn trẻ thơ giỡn chơi trò cút bắt 
Bếp lửa hồng đã un chín ngô khoai 
Cùng quây quần xúm xít đứng ngồi 
Vừa thổi vừa ăn nói cười rộn rã 
Tình tự quê hương là thế đó 
Khi xa rồi, nhung nhớ quá đi thôi 
Mấy chục năm trong kiếp sống xa khơi 
Tôi không thấy giữa thành đô phố thị 
Cái chơn chất, vậy mà tuyệt mỹ 
Cái bình dân, vậy mà tuyệt vời 
Tôi vẫn cưu mang sâu thẳm trong đời 
Quê là đất, đất nở hoa 
Cất một chỗ sâu xa trong tâm hồn 
Không có gì bù đắp 
Nếu một ngày mai tôi mất 
Trước khi nhắm mắt lìa đời 
Tôi vẫn ôm chặt trong tôi 
Lội xuống hoàng tuyền 
Rắt reo chốn suối vàng 
Trong từng cơn ấm lạnh. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Đời lữ thứ là thế đó ! 
Tiếng quê hương, nghe mềm môi muối mặn 
Tiếng quê nhà, nghe trĩu nặng lòng đau 
Một khung trời biền biệt vẫn chìm sâu 
Sương trắng phủ trên bờ dâu giá lạnh 
Biển xa khơi, con đò chưa dừng chuyến 
Sóng bạc đầu đưa đẩy cuối bờ xa 
Sống tha phương như đi giữa phong ba 
Nhuộm sương gió xát xây tàu phiêu bạt 
Câu ca dao những ngày xưa mẹ hát 
Ru con thơ yên giấc ngủ đầu đời 
Vẫn còn nghe, như văng vẳng buông lơi 
Lòng quặn thắt chín chiều thương quê mẹ 
Hạ oi ả, ve sầu kêu cay xé 
Đông lạnh lùng, tiếng dế rít nỉ non 
Khi xuân sang, cánh én bay nhanh hơn 
Vẫn không tới quê nhà tràn thu tím 
Mỗi một ngày, hăm bốn giờ gõ nhịp 
Mỗi một năm, cấp số cứ nhân lên 
Mấy mươi năm, như vũ trụ mông mênh 
Đẩy xơ xác con thuyền đời bé nhỏ 
Kiếp phong trần, hỏi phong trần mấy độ 
Kiếp phù sinh, hỏi phù thế mấy thời 
Tiếng tình quê, ơi à, ơi ã, à ơi 
Sông có khúc, nhưng người còn bao lúc 
Một ra đi, là cả đời mất hút 
Hai chưa về, là cá lặn biệt tăm 
Ba chia ly, là biền biệt dặm băng 
Bốn thao thức, gởi quên còn nỗi nhớ 
Quê nhà còn đó 
Biệt xứ tha phương 
Thăm thẳm mù sương 
Đường về mờ lối 
Thức đêm trường nhìn ngàn sao nhắn hỏi 
Cuối lưng trời le lói để mà chi 
Trong hư vô, bỗng nghe tiếng thầm thì 
Đời lữ thứ là cuộc đời thế đó ! 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Chưa nát đầu vũ trụ 
Một cuộc lữ trên đường dài cát bụi 
Gội phong trần dẫm đồi dốc nhiêu khê 
Nhuộm tóc tang chưa vẹn một lời thề 
Nên đi mãi giữa thềm hoang băng giá 
“Hạt ngọc, đã từ lâu mòn gốc rạ 
Ũng ruộng đồng, khô mộng lúc mạ non” 
Đưa bàn tay, góp nhặt những mất còn 
Vẽ nhòa nhạt trên bờ lau cát trắng 
Ra vườn sau, lây lan tràn rau đắng 
Đến ngõ trước, cỏ dại mọc hoang đầy 
Áo quần xưa đan kín bông cỏ may 
Mang tư lự leo đồi cao gió hú 
Trường Sơn lộng thét hoang vu hùng cứ 
Biển Đông trào sóng cả vỗ triều dâng 
“Bắt phong trần, phải phong trần 
Sao cho sỉ nhục mấy lần mới thôi” 
Bãi ta bà, một đời đi chưa đủ 
Cát đá nhiều, gió bụi vẫn tiêu sơ 
Nên ta đi, như con tạo dại khờ 
Quay tít mãi, chưa nát đầu vũ trụ. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Nhặt bóng ru mơ 
Làng tôi gió mát trong lành 
Tình quê thắm đượm đồng xanh lúa vàng 
Có dòng sông nhỏ băng ngang 
Hai bờ cát trắng mịn màng ven đê 
Đầu thôn lối ngõ đưa về 
Hai bên hoa dại đề huề trổ bông 
Nhà quê vui sống ruộng đồng 
Bao cô thôn nữ gánh gồng trĩu vai 
Cỏ may đơm áo hoa cài 
Đường làng in bóng dấu hài lại qua 
Mẹ quê mưa nắng phôi pha 
Vườn rau hoa bí hoa cà thơm hương 
Trai làng dặm khói mù sương 
Nghe theo tiếng gọi lên đường từ ly 
Quê tôi như thiếu những gì 
Ngọt bùi ấm lạnh bớt đi lửa hồng 
Chiều chiều mẹ đứng buồn trông 
Xa xa đầu ngõ nhớ mong ai về 
Em thơ gợn nét ủ ê 
Chờ ai biền biệt mải mê tháng ngày 
Chim ngàn mỏi cánh chân mây 
Ai hay chín rụng nỗi nầy tình kia 
Ước ao một tiếng “đi – dìa” 
Khó hơn góc biển chia lìa non cao 
Nhiều khi chìm giấc chiêm bao 
Bổng choàng thức dậy gối đào trũng sương 
Làng tôi ủ kín một phương 
Thấm sâu giá lạnh nhớ thương xa mờ 
Đưa tay nhặt bóng ru mơ 
Gá trên chót đỉnh cuối bờ mênh mông. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang
***
Ai không có quê hương ! 
Quê hương ta đó đẹp vô cùng 
Phố thị, làng quê, đến đảo hòn 
Mây trắng trời xanh cùng ấm lạnh 
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương” chung 
Quê hương ta đó đẹp như mơ 
Từ thuở phôi sinh cho đến giờ 
Đất Mẹ ươm tình hoa mỉm nụ 
Quê Cha rèn chí đất đơm hoa 
Quê hương ta đó đẹp nhà nhà 
Lão ấu, nữ nam, đều thiết tha 
Nghèo khó, sang hèn, hòa hợp sống 
Tự tình dân tộc nở tâm hoa 
Mạ xanh lúa chín rợp đồng vàng 
Tiếng hát câu hò điệp khúc vang 
Tay cấy, tay cày, tay gặt hái 
Vai gồng, vai gánh, vai cưu mang 
Khúc hát đồng quê tiếng tự tình 
Có hàng trúc biếc đứng xinh xinh 
Hương cau thoang thoảng bay theo gió 
Ngát đượm làng quê của chúng mình 
Ta bước chân đi giữa phố phường 
Đèn xanh đèn đỏ những con đường 
Có ai thơ thẩn bên hè phố 
Đưa mắt nhìn xa nghĩ vấn vương 
Quê hương diễn tả thật không lường 
Một nhớ hai thương, đếm nhớ thương 
Ba mến, bốn yêu, yêu mến quá 
Hỏi ai không có một quê hương ??? 
Hỡi khách đường xa có nhớ nhà 
Hỏi chi, chiếc gối của đêm qua 
Vũng sương còn ướt, chưa khô gối 
Đâu phải một đêm, đỡ khổ a !!! 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Vịnh núi sông 
Kính cẩn oai nghiêm thật tỏ tường 
Đền thờ Quốc Tổ, đấng Hùng Vương 
Linh thiêng điều ngự và gia hộ 
Đất nước muôn đời của Tổ Tông 
Tuyệt thế hùng ca vịnh núi sông 
Hùng Vương khai Tổ quốc giang sơn 
Cháu con gìn giữ luôn bồi đắp 
Đất nước Việt Nam thật vững bền 
Tuyệt thế hùng ca vịnh núi sông 
Trường Sơn hùng vĩ vững như đồng 
Biển Đông sóng cả yên bờ cõi 
Dân tộc trung trinh giống Lạc Hồng 
Sông núi hồn thiêng quyện khói hương 
Bao nhiêu tấc đất, bấy nhiêu xương 
Bao nhiêu sông biển, bấy nhiêu máu 
Mỗi đoạn đường đi mỗi nhớ thương 
An bang thiên địa giống Tiên Rồng 
Văn Hiến năm ngàn rạng Tổ Tông 
Tiếp nối truyền lưu trao thế hệ 
Vô cùng vô tận đến vô chung 
Cất cao tiếng hát vịnh non sông 
Đất nước Rồng Tiên giống Lạc Hồng 
Tiết liệt đường đường trang dũng khí 
Đan thanh sử ngọc lộng huy hoàng 
Ta hát ca vang vịnh núi sông 
Việt Nam muôn thuở rạng trời đông 
Năm châu bốn biển hòa âm vọng 
Dân tộc anh hùng tuyệt sắt son. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Vịnh quê hương 
Bài ca ta hát vịnh quê hương 
Trổi khúc ngân vang khắp nẻo đường 
Cao ngất Trường Sơn reo đỉnh núi 
Biển Đông cỡi sóng vỗ trùng dương 
Bài ca ta hát vịnh quê hương 
Cẩm tú giang san không thể lường 
Dấu ngọc tranh thêu đan nét sử 
Tấm gương rạng rỡ tỏa muôn phương 
Nam Quan cửa ải của biên thùy 
Đến Mũi Ca Mau nhịp bước đi 
Thành bức dư đồ son thếp ngọc 
Trời long đất lở chẳng suy vi 
Sá gì thời thế phải can qua 
Xâm thực xâm lăng xâm lấn à 
Phương Bắc, phương Tây đều gục ngã 
Nhớ nghe, đừng động Việt Nam ta 
Bài ca ta hát vịnh quê hương 
Trổi khúc ngân vang vạn nẻo đường 
Kiêu hãnh tự hào cùng tiến bước 
Rồng Tiên dòng giống thật phi thường 
Bài ca ta hát vịnh quê hương 
Vang khắp làng quê đến phố phường 
Dân tộc Việt Nam yêu dấu quá 
Một thương nhớ mãi đến ngàn thương. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Vịnh nước non 
Ta hát bài ca vịnh nước non 
Danh lam thắng cảnh đẹp như son 
Giang sơn cẩm tú thanh như ngọc 
Trải bóng thời gian dẫu có mòn 
Hình bóng Văn Lang thuở dựng cờ 
Đến nay ẩn dấu bức tranh thơ 
Phong sương tuế nguyệt còn lưu ảnh 
Quốc Tổ hùng thiêng ngự áng thờ 
Loa Thành hòa quyện biến Thăng Long 
Trang sử lung linh mãi chảy dòng 
Nối tiếp cho sông dài biển rộng 
Hình cong chữ S trải mênh mông 
Tự thuở sơ khai giống Lạc Hồng 
Đến nay, chín chục triệu lòng son 
Da vàng máu đỏ reo tình tự 
Đồng bọc đồng bào đồng cháu con 
Nước non ta vịnh một bài ca 
Nam Bắc Trung con cháu một nhà 
Nước chảy đá mòn không biến đổi 
Sao dời vật đổi chẳng phôi pha 
Nước non ta vịnh một bài ca 
Tuyệt tác hùng anh non nước nhà 
Khí tiết đường đường hồn Tổ Quốc 
Khắp lòng sông núi vọng ngân xa. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Vịnh cơ đồ 
Quê hương ta đó vịnh cơ đồ 
Quốc Tổ Hùng Vương thuở dựng cờ 
Lập nước Văn Lang kỳ vĩ ấy 
Ngàn năm Văn Hiến đẹp như mơ 
Quê hương ta đó vịnh non sông 
Cẩm tú giang sơn giống Lạc Hồng 
Thời đại chuyển lưu trao thế hệ 
Trời xoay đất chuyển vững như đồng 
Trời Nam định thị nước Nam ta 
Đừng có đụng vào, chết tiệt đa 
Nước Việt phương Nam, dân Việt ở 
Xâm lăng xâm thực quyết không tha 
Non sông gấm góc vịnh Ba Miền 
Nam Bắc Trung kết nhịp nối duyên 
Tình tự chan hòa cao tiếng hát 
Thiên thai vang khúc nhạc thần tiên 
Ta cao tiếng hát vịnh quê hương 
Thế hệ Ông Cha đã mở đường 
Thế hệ cháu con nguyền mở lối 
Non sông một dải đẹp như gương 
Ta cao tiếng hát vịnh cơ đồ 
Hòn ngọc viễn đông mãi điểm tô 
Sánh với năm châu cùng bốn biển 
Việt Nam muôn thuở đẹp như mơ. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang
***
Trả lại núi sông 
Trả lại núi sông của Tổ Tiên 
Giang sơn vấm vóc của Ba Miền 
Là xương là máu hồn dân tộc 
Thuở trước đời sau mãi nối liền 
Trả lại núi sông của Việt Nam 
Hùng Vương mở nước dựng Văn Lang 
Cháu con giữ nước xây son sắt 
Lịch sử hùng anh chạm đá vàng 
Việt Nam sông núi của muôn đời 
Liệt liệt oanh oanh, thật tuyệt vời 
Dũng dũng đường đường, trêu tuế nguyệt 
Đông Tây Nam Bắc cổ kim soi 
Việt Nam sông núi giống Rồng Tiên 
Sừng sững trời nam, thạch trụ kiềng 
Núi lở đất bồi, không biến chuyển 
Đá mòn nước chảy, chẳng chao nghiêng 
Việt Nam sông núi giống Rồng Tiên 
Bốn biển năm châu khắp mọi miền 
Hãy nhớ, đừng quên dân tộc ấy 
Trung trinh tiết liệt khí hùng thiêng 
Hãy nhớ, trời nam có Việt Nam 
Con Hồng cháu Lạc giống da vàng 
Tâm can triệu triệu cùng chung một 
Đạp đất đội trời, sống dọc ngang 
Việt Nam trang sử khí hùng ca 
Triệu triệu con tim chỉ một nhà 
Nam Bắc Trung không hề cách trở 
Một lời muôn tiếng, vọng ngân xa 
Núi sông, trả lại núi sông ta 
Dân tộc hùng anh, dân tộc ta 
Mỗi bước chân đi, rung lịch sử 
Muôn người như một, vạn hùng ca. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Ôm quê hương vào lòng 
Ôi quê hương, ta xin ôm vào lòng 
để không xa nơi chôn nhau cắt rốn 
Ôi ruộng vườn, ta xin ôm vào lòng 
để không lìa gốc rễ cội nguồn xưa 
Tỉ tê nhung nhớ dư thừa 
Đắng cay bùi ngọt cho vừa lòng nhau 
Mẹ già tóc trắng hoa cau 
Cha già bạc hếu đẫm màu phong sương 
Chia nhau tiếng nói đoạn trường 
Sẻ nhau tiếng nói tư lường hồn ai 
Mạ xanh non, không xa rời gốc rạ 
Cánh đồng vàng, trĩu nặng lúa trổ bông 
Chuyến đò ngang vẫn ngóng đợi bên sông 
Chờ lữ khách đường xa về cố quận 
Đi giữa lòng đất mẹ 
Ta nghe lòng rúng động 
Đi trên đất quê cha 
Ta nghe máu dập dồn 
Xa xa tiếng quốc gọi hồn 
Lung linh ngàn năm dấu sử 
Đây Nam Quan, địa đầu biên giới 
Kia Cà Mau, mũi cuối non sông 
Núi cao, xương trắng chất chồng 
Biển sâu muối mặn, máu hồng can qua 
Mới thành tiếng quốc gọi gia 
Mới thành tiếng nói cửa nhà Việt Nam 
Anh, máu đỏ da vàng 
Em, con Hồng cháu Lạc 
Tôi, mũi tẹt tóc đen 
Nối từ, Tiên Tổ ngàn năm 
Kinh bao thế kỷ nặng oằn tâm can 
Chia nhau tép quít, múi cam 
Là bầu là bí, một giàn có nhau 
Nhìn nấm rốn chôn rau 
Đây là hồn thiêng đất mẹ 
Nhìn máu chảy về tim 
Đây là nguồn cội quê cha 
Đồng bào, hai tiếng nói ra 
Trăm con một bọc của nhà Việt Nam 
Quê hương gấm vóc danh lam 
Ngàn xưa ghi dấu bao hàm ngàn sau 
Ôm quê hương vào lòng 
Ôi là da là thịt 
Ôm ruộng vườn vào lòng 
Ôi là máu là xương 
Ta nghe tiếng gọi ngàn thương 
Bước chân trổi nhịp trên đường ta đi 
Ta nghe tiếng nói tư nghì 
Đan tâm xẻ mật cũng vì quê hương. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Ai bảo em là quê hương 
Ai bảo em là quê hương 
Cho tôi ươm lòng tình tự 
Ai bảo em là quê cũ 
Cho tôi mơ vọng lối về 
Ai bảo em là tình quê 
Cho tôi đong đầy kỷ niệm 
Ai bảo em là trúc biếc 
Cho tôi bao lũy tre xanh 
Ai bảo em đứng đầu gành 
Cho tôi bờ xa biển rộng 
Ai bảo em là làn sóng 
Cho tôi nước chảy sông dài 
Ai bảo em bông cỏ may 
Cho tôi dặm trường đan kín 
Đầu thôn, đường xưa in bóng 
Cuối xóm, lối nhỏ in hình 
Có dòng sông quyện xinh xinh 
Bờ cây gió lồng trưa nắng 
Vẽ lên bên bờ cát trắng 
Quê hương dịu ngọt trong lành 
Ấm nồng bếp lửa mái tranh 
Tình quê nuôi ta khôn lớn 
Ra đi chân trời góc biển 
Ở đâu cũng nhớ nhung về 
Bởi em là nẻo tình quê 
Chiếm trọn con tim khối óc 
Hố thẳm, đồi cao, đỉnh dốc 
Đèo heo, hút gió, sơn khê 
Bởi em là cả tình quê 
Trong tôi đong đầy kỷ niệm 
Thu úa, thu vàng, thu tím 
Xuân sang, xuân đến, xuân đi 
Hạ nồng, hạ trắng, hạ vi 
Đông về, đông se, đông lạnh 
Bởi em, quê hương muôn thuở 
Nên tôi không mất bao giờ 
Quê hương, một cõi trời mơ 
Gởi về cho em tất cả. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Ta dắt nhau về ! 
Ta dắt nhau về quê mẹ xưa 
Đã xa lâu lắm, một chiều mưa 
Đến nay vàng vọt, trời chưa nắng 
Nhưng lỡ một mai xuống hố, ừa 
Ta dắt nhau về quê mẹ xưa 
Ra đi biền biệt nhớ nhung thừa 
Thời gian dằng đẵng trôi năm tháng 
Tóc trắng ngả màu nhuộm nắng mưa 
Tình quê nhắc đến, như ôm mơ 
Gối mộng trường canh ngái ngủ hờ 
Mệt lã, chập chờn ru giấc điệp 
Bừng con mắt dậy, vẫn còn mơ 
Một khi xa hút mái tình quê 
Cái kiếp tha phương luống não nề 
Đất lạ, không đầy đời lữ khách 
Chừng như trống vắng, nói sao hè 
Tình tang tích tịch lý tình tang 
Xuân đến, hạ đi, kéo đông tàn 
Thu tím đẳng đeo cành lá úa 
Lá rơi lá rụng lá bay ngang 
Tích tịch tình tang vạn lý hề 
Muôn trùng cô đọng khối tình quê 
Xa xôi vọng nhớ tràn non ải 
Gom chút rong rêu lối ngõ về. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang 
Trổi khúc hoan ca 
Nhắc đến quê hương, thấy ngậm ngùi 
Trong ngoài cách trở, làm sao vui 
Đôi bờ vạn lý trùng dương sóng 
Cát trắng bờ lau ngả dập vùi 
Nhắc đến quê hương, nghe thấm đau 
Đẩy đưa con nước chảy qua cầu 
Tang thương lòng nước còn cau mặt 
Tuế nguyệt phong sương nhuộm sắc màu 
Nhắc đến quê hương, trăn trở hoài 
Rầu rầu mặt nước chảy buông trôi 
Rong rêu bèo bọt phập phều mãi 
Nước biếc ngửa nghiêng sóng bạc đầu 
Quê hương như thế có buồn không 
Tê tỉ máu xương của Tổ Tông 
Trầy trụa thịt da bao thế hệ 
Đàn con, có hổ mặt cha ông 
Nếu nói, tang thương chưa lấp đầy 
Sông Gianh, một thuở ngập trời mây 
Còn kia, Bến Hải tràn sông núi 
Hỡi nước, hỡi dân, sao xéo dày 
Dân lành, đâu có tội tình chi 
Cũng bởi lê dân, nên nó đì 
Thời thế, thế thời, trêu khỉ mốc 
Dân quèn muôn kiếp vẫn cu ly 
Dân trí mở mang đỡ khổ nghe 
Ngày xưa, ông nghị, với ông nghè 
Ngày nay, ông cán, với ông bộ 
Dân ngóc đầu lên, nó hết đè 
Kêu hận, kêu oan, chẳng tốt đâu 
Thắt lưng, buột bụng, rồi ôm đầu 
Đắt thời, đắt thế, phường sâu mọt 
Chễm chệ leo ngai nhổ bã trầu 
Nên nhớ, ý dân là ý trời 
Thời nào cũng tạo một phường thôi 
Lợi dân ích quốc thì dân để 
Hại nước hại dân, dân dạy đời 
Được như thế đó, phúc quê hương 
Thôn dã làng quê đến phố phường 
Trổi khúc hoan ca hòa điệu sống 
Người người nối kết vạn yêu thương 
Quê hương tan hết những oan cừu 
Dấu sử không hoen tì vết lưu 
Dân tộc hồi sinh reo ánh sáng 
Non sông một dải, đẹp thiên thu. 
Tháng 02 – 2009 
Mặc Giang