Ba mươi năm rồi đó ! 
Tháng 02-2005 
Mặc Giang 
Nước trôi dòng ba mươi năm rồi đó 
Mười ngàn, chín trăm, năm mươi ngày 
Còn tính ra thành phút với thành giây 
Quả thật là quãng đường dài thăm thẳm 
Nước trôi dòng ba mươi năm đằng đẵng 
Biết bao đau thương, nước mắt, đắng cay 
Biết bao chia tan, gian khổ, đọa đày 
Khi nhớ lại, thật hãi hùng, kinh dị 
Nước trôi dòng ba mươi năm rên rỉ 
Bao nhiêu đổi thay, vật đổi, sao dời 
Bao nhiêu điêu tàn, vùi dập, tả tơi 
Khi quên lãng, khi dâng đầy nỗi nhớ 
Nước trôi dòng ba mươi năm loang lở 
Theo thời gian bao biến chuyển mất còn 
Núi lên cao, cao thăm thẳm núi non 
Sông xuống thấp, thấp sâu mờ biển cả 
Ba mươi năm, ba mươi mùa rụng lá 
Là bấy nhiêu mùa hạ trắng, đông tàn 
Là bấy nhiêu mùa xuân nhớ, ly tan 
Trăm phương gởi đàn cháu con nước Việt 
Hoàng hôn xuống, mười ngàn chiều biền biệt 
Bóng đêm về, vây phủ vạn bóng đêm 
Lững lờ trôi vào quá khứ, lãng quên 
Sông bến cũ gát đầu non, gọi nắng. 
Ba mươi năm, lịch sử trôi dòng ! 
Tháng 02-2005 
Mặc Giang 
Ba mươi năm một kiếp con người 
Ba mươi năm vận nước nổi trôi 
Ba mươi năm đau khổ một đời 
Ba mươi năm không thuở nào nguôi 
Ba mươi năm lịch sử trôi dòng 
Ba mươi năm nào núi nào sông 
Ba mươi năm lòng vẫn dặn lòng 
Ba mươi năm mong vẫn chờ mong 
Ba mươi năm non nước Ba Miền 
Ba mươi năm nghiệt ngã oan khiên 
Ba mươi năm thân thể hao mòn 
Ba mươi năm hổ mặt Tổ Tiên 
Ba mươi năm nào phố nào phường 
Ba mươi năm trên khắp quê hương 
Ba mươi năm bao nỗi đoạn trường 
Ba mươi năm máu lệ tang thương 
Ba mươi năm dòng giống da vàng 
Ba mươi năm tổ quốc Việt Nam 
Ba mươi năm thống khổ điêu tàn 
Ba mươi năm sao vẫn lầm than 
Ba mươi năm nhớ thuở huy hoàng 
Ba mươi năm nhớ thuở bình mông 
Ba mươi năm, rồi đó, vẫn còn 
Ba mươi năm, sao nữa, còn vang. 
*** 
Dòng thời gian, em có nghe ! 
Tháng 02-2005 
Mặc Giang 
Dòng thời gian, em có nghe 
Ba mươi năm, như nước chảy qua cầu 
Non nước này, em có nghe 
Ba mươi năm, như bãi biển nương dâu 
Non kia, sương trắng phủ đầu 
Nước này, bạt hếu rầu rầu tang thương 
Ba mươi năm, lắm đoạn trường 
Ba mươi năm, những ngấn sương đêm dài 
Dòng thời gian, em có nghe 
Ba mươi năm, hải giác thiên nhai 
Quê hương mình, em có nghe 
Ba mươi năm, vẫn miệt mài lầm than 
Can qua, lòng dạ nát tan 
Bước đi trên những điêu tàn đắng cay 
Non kia, ai thấu nỗi này 
Nước kia, ai hiểu tỏ bày thiệt hơn 
Dòng thời gian, em có nghe 
Ba mươi năm nước chảy đá mòn 
Dân tộc mình, em có nghe 
Ba mươi năm, vẫn sắc son không sờn 
Dù cho nước chảy đá mòn 
Nhưng non với nước vẫn còn ngàn năm 
Dù cho ruột nát tơ tằm 
Nước đi nhớ nước, non nằm nhớ non 
Nước đi lại chảy về non 
Non xanh đứng đợi chờ con nước về 
“Nước non nặng một lời thề” 
Non non nước nước chưa hề chia xa 
Dòng thời gian, em có nghe 
Ba mươi năm, đất nước ta 
Quê hương mình, em có nghe 
Bắc Nam Trung, vẫn là nhà Việt Nam 
Chia lìa, ai nỡ, sao cam 
Chiêu hồn, lệ sử, xóa tan, sao đành 
Ba mươi năm, thời gian trôi nhanh 
Mòn thế kỷ, đời người, đâu ngắn 
Nước đi mãi vương mùi biển mặn 
Non lên cao thấm vị sơn khê 
Nước non nào có lỗi thề 
Nước đi với nước, non về với non 
Nước non nào có mất còn 
Non non, nước nước sắt son muôn đời. 
Mặc Giang
***
Anh về thăm lại tình quê 
Anh về thăm lại tình quê 
Nghe hồn sông núi vỗ về cảm giao 
Mỗi bước đi, một tự hào 
Mỗi bước chân, một rạt rào nhớ thương 
Làm trai trả nợ núi sông 
Hai vai gánh vác tang bồng xưa nay 
Lông hồng phất gió tung bay 
Chiến bào bạc trắng dấu giày bốn phương 
Giang san chồng chất cốt xương 
Máu đào thắm đượm quê hương xanh màu 
Mấy ai chinh chiến bạc đầu 
Ly bôi chưa cạn đã chầu anh linh 
Thẻ bài xóa mất tên anh 
Thêm một chiến sĩ vô danh hương thờ 
Kể từ mở nước dựng cờ 
Bàn thờ Tổ Quốc mịt mờ khói bay 
Bao tất đất, núi sông này 
Lũy thừa nhân cộng sâu dày thân trai 
Bao ngõ ngách, chốn tuyền đài 
Không nơi nào thiếu hình hài chinh nhân 
Nơi đâu, anh cũng dấn thân 
Ở đâu, anh cũng dự phần máu xương 
Bước đi từng bước trên dường 
Lắng lòng, mới thấu đêm trường sương pha 
Tại sao tiếng quốc kêu gia 
Tại sao tiếng hạc lan xa vọng dài 
Hương quê đậm nét phương đài 
Hồn quê đậm nét dấu hài trường chinh 
Viếng thăm thương lấy quê mình 
Chắp tay khấn nguyện đượm tình núi sông. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang 
Em về thăm lại quê xưa 
Em về thăm lại quê xưa 
Em nhớ mang máng chứ chưa biết nhiều 
Sinh ra không bọc vải điều 
Mà bọc khố rách chắt chiu thân nghèo 
Nhớ rằng lòng mẹ hắt heo 
Tấm thân cô phụ eo sèo nuôi con 
Ngày ngày mua gánh bán bưng 
Đêm đêm thức giấc xoay lưng mẹ ngồi 
Có khi mẹ khóc xa xôi 
Con không hiểu thuở đầu đời mẹ ơi 
Ngày xưa hỏi mẹ đôi lời 
Cha đâu không thấy đơn côi cửa nhà 
Mẹ rằng cha đi thật xa 
Cha dâng cho nước, cửa nhà cho “Me” 
Ve sầu chín khúc ruột se 
Đến nay còn nhớ câu vè dân ca 
“Thân trai là của quốc gia 
Thân gái là của cửa nhà nuôi con 
Thân cha gieo đỉnh Thái Sơn 
Thân mẹ khung cửa mỏi mòn vọng phu 
Vọng phu gởi gió ngàn thu 
Mền đơn chiếc bóng mịt mù khóc sương 
Nỗi lòng nát cõi tơ vương 
Một thân chống đỡ trăm đường xót xa » 
Lớn lên con mới hiểu ra 
Hèn chi cha đã đi xa không về 
Thỉnh thoảng nhìn mẹ ủ ê 
Dưa muối mẹ gắp, cá mè cho con 
Có khi mẹ quẹt lối mòn 
Từ trong mắt mẹ giọt tròn lăn lăn 
Có khi tay áo làm khăn 
Mẹ lau thật vội sợ con mẹ buồn 
Hèn chi lòng mẹ héo hon 
Ít cười ít nói không son không màu 
Mẹ em già sớm ốm đau 
Theo cha đi xuống chuyến tàu tử sinh 
Còn em, mấy chị em mình 
Lớn lên mỗi đứa lưu linh lạc loài 
Nay về như thể tìm tòi 
Chôn nhau cắt rốn cõm còi tuổi thơ 
Vậy mà Quê Mẹ đó nghe 
Quê Cha đó nhé, tiếng ve trưa hè 
La đà chi nữa lá me 
Lơ thơ nhánh trúc lũy tre đầu làng 
Lòng em vẫn nhớ mênh mang 
Nhà quê không có, nén nhang vẫn còn 
Mắt em cũng có lối mòn 
Như mẹ ngày trước giọt tròn chảy quanh 
Ngồi bên bãi cỏ xanh xanh 
Bóng Cha nhìn Mẹ ngậm vành trăng soi 
Kia là nấm mộ Cha ơi 
Đây là nấm mộ Mẹ ơi hương mờ 
Chìm sâu vào cõi trơ vơ 
Thương Cha khóc Mẹ thả bè con côi 
Ghé thăm Quê Nội lưng đồi 
Nào Cô nào Bác đã ngoài mấy mươi 
Ghé thăm Quê Ngoại đôi người 
Cậu, Dì cũng đã nụ cười già nua 
Chào nghe, tiếng gọi quê xưa 
Chào nghe, tình tự gió lùa đêm đông. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang 
Cha về thăm lại quê nhà 
Cha về thăm lại quê nhà 
Trên đôi nạng gỗ yếu già nửa thân 
Nửa này gió bụi phong trần 
Nửa kia phân mục góp phần quê hương 
Bao năm túy ngọa sa trường 
Cùng anh em, nhuộm máu xương biên thùy 
Mịt mù khói súng tinh kỳ 
Đạn bom siêu đẳng còn gì thịt da 
Chiến trường sôi động xông pha 
Trận địa khủng khiếp nhào ra tuyến đầu 
Núi rừng lá thấp chìm sâu 
Đèo cao hú gió nhuộm màu dọc ngang 
Nửa thân còn lại đang mang 
Biết bao đồng đội nát tan mấy lần 
Nửa thân còn lại cơ bần 
Biết bao đồng đội tấm thân sao tìm 
Suối vàng anh đã ngủ yên 
Hương hồn vất vưởng giữa triền núi xanh 
Ghi thêm chiến sĩ vô danh 
Hương đài tưởng niệm tựu thành sử ca 
Nay cha về lại thăm nhà 
Mấy lần đã bỏ quê nhà ra đi 
Khi đi có mẹ tiễn đi 
Khi về mẹ đã biệt ly lâu rồi 
Khi đi vợ tiễn nghẹn lời 
Khi về vợ ngủ biệt khơi đáy mồ 
Người thời thiếu phụ khăn khô 
Cha thời binh phế thắp nhòa nén hương 
Quê nhà không phải hậu phương 
Cha con dắt díu tìm đường phó thân 
Nay về thêm nữa một lần 
Mái đầu bạc trắng phù vân cuối đời 
Con nay gần nửa kiếp người 
Thì cha đã quá bảy mươi cõi còm 
Chống đôi nạng gỗ lom khom 
Một trời quê cũ mắt mòn kéo mây 
Trên đền tổ quốc khói bay 
Dưới đền cha chống đôi tay lựa lần 
Để mà tưởng nhớ tiền nhân 
Kinh bao thời đại góp phần quê hương 
Để mà tưởng nhớ tiếc thương 
Oanh oanh liệt liệt đường đường hồn thiêng 
Giang sơn trên khắp ba miền 
Đời sau thuở trước nối liền lung linh 
Nén hương thấm lệ lưu tình 
Nén hương cũng để thương hình bóng cha. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang 
Mẹ về thăm lại quê nghèo 
Mẹ về thăm lại quê nghèo 
Tấm thân của mẹ đẳng đeo nhiễu điều 
Nhìn ra cửa trước tịch liêu 
Cửa sau nhìn lại chín chiều ruột đau 
Một sương, hai nắng thịt thau 
Ba nhà, bốn cửa mắt sâu hoen mờ 
Năm canh, sáu khắc đêm mơ 
Bảy cay, tám đắng tóc tơ trắng màu 
Chín, ra Ái Tử mưa ngâu 
Mười, vô Cô Phụ bến tàu biệt ly 
Chồng thì rữa mục âm ty 
Con thì biên ải một đi không về 
Nhà tranh bếp lửa ủ ê 
Nhiều khi tro lạnh không nề cháo cơm 
Ru con nhỏ dại ngủ yên 
Mẹ ngồi thơ thẩn trắng đêm canh dài 
Sao hôm rồi đến sao mai 
Sao khuya sao sớm sao phai sao mờ 
Một tay vá víu đơn cô 
Một tay vá víu con thơ tháng ngày 
Có khi giọt ngắn giọt dài 
Hai bờ khô héo nhẵn chai lối mòn 
Tấm lòng mấy lớp héo hon 
Tâm can mấy lớp mảnh hồn thương đau 
Bên Ngoại mặt nước rầu rầu 
Bên Nội heo hút mưa ngâu đông hàn 
Mẹ nhìn nấm mộ rêu phong 
Đưa tay sửa lại bát nhang lên màu 
Mẹ nhìn di ảnh thật lâu 
Rưng rưng khóe mắt giọt châu hai hàng 
Mẹ nhìn nền móng bỏ hoang 
Nhà xưa biến mất gió ngàn bay xa 
Biết bao người mẹ quê ta 
Xin kêu tiếng mẹ của nhà Việt Nam. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang 
Bốn bài vừa qua 
Anh về thăm lại tình quê, Em về thăm lại quê xưa 
Cha về thăm lại quê nhà, Mẹ về thăm lại quê nghèo 
Bốn bài tôi viết vừa qua 
Dành cho những kẻ cùng phà qua truông 
Cùng xuồng mới thấy thương thương 
Khác xuồng chắc cũng vương vương dấu tình 
Bước đi trên khắp quê mình 
Làng quê hẻo lánh, châu thành phồn hoa 
Nơi đâu cũng khói hương nhòa 
Nơi đâu cũng có đền thờ khói bay 
Mắt mà hương khói phải cay 
Lòng mà chùn xuống phải lay giọt nồng 
Nhờ đâu mới có núi sông 
Nhờ đâu mới có sử lồng đan thanh 
Hương quê thơm ngát trong lành 
Nhuộm từ xương thịt tơ mành tóc tang 
Da vàng máu đỏ đang mang 
Dưỡng nuôi thống thiết võ vàn hồn quê 
Ba Miền non nước đề huề 
Trải bao vạn lý sơn khê não lòng 
Đồng vàng thơm lúa trổ bông 
Đất cày, rạ mục, lưng còng, mồ hôi 
Nay mà có những cơ ngơi 
Sông dài biển rộng núi đồi đảo xa 
Rộng ra khắp nẻo sơn hà 
Nuôi từ xương thịt ông cha của mình 
Dù em dù chị dù anh 
Quyến gia hiện tại thoát vành nhiểu nhương 
Hỏi thăm dòng họ tông đường 
Biết bao người đã góp chương sử dài 
Xa hơn, từ thưở phôi thai 
Hồng Bàng, Âu Lạc thượng đài Nam ban 
Không ai, chẳng họ chẳng hàng 
Không ai, khác cội khác nguồn mà ra 
Cùng nghe quốc quốc gia gia 
Đồng bào đồng bọc đồng là anh em 
Thế là trước lạ sau quen 
Tiếp tay công sức đáp đền quốc ân 
Ân Tổ Quốc, ân tiền nhân 
Ân Dân tộc, ân tương lân giống nòi 
Quê hương sông núi đắp bồi 
Hồn thiêng sông núi người người nhớ ghi. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang
***
Đọc trang Sử Việt 
Nhìn qua hình ảnh quê mình 
Đọc trang Sử Việt nặng tình nước non 
Nơi đâu cũng có dấu son 
Nơi đâu cũng có gợn hồn núi sông 
Nhìn qua hình ảnh quê hương 
Đọc trang Sử Việt vấn vương tự tình 
Nơi đâu cũng có anh linh 
Nơi đâu cũng có bóng hình Tổ Tiên 
Nhìn qua hình ảnh Ba Miền 
Đọc trang Sử Việt hồn thiêng hiện về 
Hiện về khắp nẻo sơn khê 
Băng qua sông biển vỗ về đảo xa 
Nam Quan, Việt Bắc hoan ca 
Cà Mau, Rạch Giá mặn mà thùy dương 
Thượng Du đón nắng gối sương 
Trung Du ươm mộng trên đường về Xuôi 
Xuôi về Hà Nội không nguôi 
Thăng Long ẩn bóng u hoài Cổ Loa 
Văn Lang muôn thuở không nhòa 
Hùng Vương vời vợi trên tòa Quốc Ân 
Bạch Đằng mưa vũ mây vần 
Bức tranh tuyệt thế phong thần Hạ Long 
Vào thăm Xứ Nghệ chạnh lòng 
Sông Gianh gờn gợn Đàng Trong – Đàng Ngoài 
Vào thêm chút nữa ai ơi 
Bên dòng Bến Hải ru hời tình tang 
Cố Đô khép kín mơ màng 
Phải chăng sợ Phá Tam Giang thuở nào 
Dừng chân Bình Định nao nao 
Tháp Chàm phưởng phất rì rào gió bay 
Nha Trang mây nước sóng lay 
Thùy dương cát trắng tỏ bày cùng ai 
Bước vào Gia Định - Đồng Nai 
Ba trăm năm cũ hoa cài Thành Đô 
Vũng Tàu, bãi Trước mời vô 
Bãi Sau xin hẹn Cần Giờ xuôi Nam 
Vào thăm sông nước mênh mang 
Đồng bằng Sông Cửu bạt ngàn phì nhiêu 
Cần Thơ như lụa bọc điều 
Bước đi như vướng cầu kiều Hậu Giang 
Cà Mau, Rạch Giá rẽ ngang 
Kia ra Phú Quốc, đây đàng Hà Tiên 
Dọc theo biên giới Cao Miên 
Đi thêm chút nữa nối liền Ai Lao 
Trường Sơn nghe gió Thượng Lào 
Nghe sóng lồng lộng xạc xào biển Đông 
Nhìn qua thế núi thành đồng 
Kết trang Sử Việt non sông nước này 
Hèn chi khói tỏa ngàn bay 
Hồn thiêng Dân Tộc thêm dày keo sơn 
Dù cho nước chảy đá mòn 
Đọc trang Sử Việt sắt son muôn đời. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang 
Bài ca Mẹ Việt Nam 
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam 
Đồng bào một bọc một trăm con 
Năm mươi theo Mẹ lên rừng núi 
Một nửa theo Cha xuống Biển Đông 
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam 
Một tay nuôi dưỡng cả đàn con 
Một tay chống đỡ lo nhà cửa 
Gia thất khang trang thật vẹn toàn 
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam 
Một sương hai nắng mỏm non sông 
Thân cò lặn lội trên bờ vắng 
Nhẹ gánh, chồng đi cứu nước non 
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam 
Nữ lưu vùng đất ở phương nam 
Đảm đang trinh tiết tròn son sắt 
Thùy mỵ nết na vẹn ngọc vàng 
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam 
Một đời gian khổ, không than van 
Một đời lao nhọc, không hờn dỗi 
Trăm đắng ngàn cay cũng chẳng màng 
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam 
Tình thương bát ngát hơn biển Đông 
Tấm lòng cao cả hơn trời đất 
Nam Bắc Đông Tây, khó sánh bằng 
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam 
Vuông tròn cháu cháu với con con 
Vẹn toàn hai gánh Nội cùng Ngoại 
Tâm vẫn không suy, lực dẫu mòn 
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam 
Nữ nhi thục đức vốn trời ban 
Anh thư tài trí đan thanh sử 
Khi cá vàng hoe, khi cá kình 
Ta hát ca vang Mẹ Việt Nam 
Xứng danh với lá ngọc cành vàng 
Thời bình, cơm áo vui nhà cửa 
Thời chiến, nếu cần voi trận xung 
Ai mà không nhớ Hai Bà Trưng 
Bà Triệu giương oai, thét vẫy vùng 
Cô Bắc Cô Giang cùng sánh bước 
Đời sau thuở trước mãi soi chung 
Tấm thân của Mẹ vốn là Tiên 
Hễ nữ phải nhi không hậu - tiền 
Tuy nữ nhưng nam còn nể mặt 
Mẹ hiền muôn thuở vĩnh châu viên 
Thế mới hát ca Mẹ Việt Nam 
Thanh thanh như quít, ngọt như cam 
Như xôi nếp một, đang mùa mới 
Như mía đường lau, hạn hán khan 
Thế mới hát ca Mẹ Việt Nam 
Tay tiên của Mẹ Âu Cơ ban 
Vóc tiên của Mẹ soi trời đất 
Nhân loại năm châu đâu sánh cùng 
Trổi khúc nhịp nhàng ta hát vang 
Vỗ tay hòa điệu với cung đàn 
Người người nối nhịp cùng nhau hát 
Ca hát tưng bừng Mẹ Việt Nam. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang 
Hồn non nước 
Ta đi từ Nam ra Bắc 
Ta đi từ Bắc vô Nam 
Đâu đâu cũng cẩm tú giang san 
Đâu đâu cũng quê hương gấm vóc 
Ghềnh thác đổ trên núi rừng Bản Giốc 
Ải Nam Quan, cửa ngõ của biên thùy 
Một ngàn năm Phương Bắc, vẫn còn ghi 
Nhắc cháu con đời đời không quên lãng 
Thăm Cổ Loa, nghe tâm hồn xao xuyến 
Nhìn lâu đài nền cũ, bóng tịch dương 
Nhớ Văn Lang của Đức Tổ Hùng Vương 
Đất Phong Châu mờ mờ loang dấu tích 
Về Hà Nội với sắc màu thanh lịch 
Thoáng đâu đây ba mươi sáu phố phường 
Chân bước đi mà lòng dạ vấn vương 
Nhớ Thăng Long kinh qua bao thời đại 
Vượt Sông Gianh ta đi vào Bến Hải 
Sóng vỗ bờ xây xát mảnh hồn đau 
Những tang thương chưa vá hết biển dâu 
Những vết tích còn hằn sâu tam thể 
Đến Cố Đô, trầm buồn đeo nỗi nhớ 
Cầu Trường Tiền nhịp khúc gợn Hương Giang 
Để Kinh Kỳ trầm mặc với thời gian 
Lý tình tang, hò Nam Ai không dứt 
Vào Sài Gòn, đèn muôn màu sáng rực 
Nét lung linh mờ ảo nhớ Đô Thành 
Đèn sáng trưng vẫn nhấp nháy sao đêm 
Hoàng hôn xuống, sương sa sa thấm lạnh 
Vào Miền Nam, cò bay như rủ cánh 
Chưa giáp vòng vùng châu thổ Cửu Long 
Lúa cũng vàng nhưng trời bớt xanh trong 
Bởi rộng quá giữa viễn đông hòn ngọc 
Mũi Cà Mau, điểm cuối cùng chữ “S” 
Sóng vỗ bờ, ôm ấp Đảo Hòn xa 
Phú Quốc, Côn Lôn, Hoàng Sa, Trường Sa 
Vô số Đảo, dọc biển Đông nước Việt 
Anh có biết 
Chị có biết 
Và em có biết 
Dân Việt Nam, dòng dõi của Tiên Rồng 
Đất Việt Nam, đất nước của Vua Hùng 
Ta bước đi, nghe tiếng gọi kêu chung 
Hồn non nước muôn ngàn năm sống mãi 
Đẹp lung linh tận biên thùy quan ải 
Ngát thanh thiên cả đồng nội châu thành 
Ngào ngạt bay khắp biển rộng trời xanh 
Hồn non nước Việt Nam cao quý quá. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang 
Tuyên Ngôn 
của Nước Việt Nam 
Dõng dạc tuyên ngôn thuở dựng cờ 
Cha Long Quân với mẹ Âu Cơ 
Đồng bào trăm trứng dòng Hồng Lạc 
Của giống Rồng Tiên đẹp ước mơ 
Dõng dạc tuyên ngôn thật đích đang 
Hùng Vương Quốc Tổ dựng Văn Lang 
Phong Châu dấy nghiệp yên bờ cõi 
Văn hiến ngàn năm, sống vững vàng 
Dõng dạc tuyên ngôn thật rõ ràng 
Trời Nam là của đất dân Nam 
Báo cho cùng khắp trong thiên hạ 
Mộng bá đồ vương, đập nát tan 
Dõng dạc tuyên ngôn của Việt Nam 
Đội trời, đạp đất, sống hiên ngang 
Bang giao, kết nối trong bình đẳng 
Cương quyết không tha bọn bá quyền 
Tuyên ngôn dõng dạc của Dân Nam 
Đã nói quyết tâm, quyết sẽ làm 
Tứ mã nan truy, đinh đóng cột 
Đừng mong tha thứ bọn tham tàn 
Tuyên ngôn dõng dạc thật đường đường 
Khí Việt Nam là khí quật cường 
Chất Việt Nam là chất quật khởi 
Đụng vào, không chết cũng tan xương 
Tuyên ngôn dõng dạc thật tinh tường 
Nam Bắc Đông Tây khắp bốn phương 
Nhân loại năm Châu trên thế giới 
Việt Nam chỉ trọng nghĩa giao tương 
Nói thế cho hay dân tộc này 
Hiền thì, quả thật hiền lành thay 
Dữ thì, cũng nhất trong thiên hạ 
Đã nói là làm, trị thẳng tay 
Hiền, với những ai biết kết giao 
Hổ tương, không có thấp hay cao 
Công bằng, bình đẳng cùng trân trọng 
Như nghĩa Vườn Đào đẹp biết bao 
Dữ, với những ai không biết điều 
Ngang tàng, hống hách, nghểnh kiêu kiêu 
Giương giương, tự đắc, kênh kênh kiệu 
Quật sụm bà chè, hồn phách tiêu 
Dõng dạc tuyên ngôn nước Việt Nam 
Hùng anh lẫm liệt giống da vàng 
Hiên ngang bất khuất không hề khiếp 
Quật khởi quật cường chống ngoại xâm 
Dõng dạc tuyên ngôn nước Việt Nam 
Ngàn xưa trang sử lộng huy hoàng 
Ngàn sau trang sử tô son sắt 
Kiên quyết trung trinh thập vẹn toàn 
Dõng dạc tuyên ngôn nước Việt Nam 
Cơ đồ lịch sử của dân Nam 
Giang sơn gấm vóc non sông Việt 
Sắt lộng pha lê, son thiếp vàng 
Dõng dạc tuyên ngôn nước Việt Nam 
Đất ta ta sống, không ai xâm 
Trời ta ta sống, không ai phạm 
Vũ trụ càn khôn đã định ban. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang 
Việt Nam ngạo nghễ 
Mai tôi chết, không cần xây nấm mộ 
Đem thi hài gởi lại chốn quê xưa 
Để lắng nghe tiếng thương nhớ dư thừa 
Mà khi sống chưa thỏa lòng ước nguyện 
Mai tôi chết, không cần thờ linh vị 
Đem đốt đi, tro bụi rải quê hương 
Tro bụi bay trên khắp mọi nẻo đường 
Mà khi sống, đoạn trường đeo không dứt 
Mai tôi chết, trả tôi về đất mẹ 
Hồn bay bay đền đáp lại ơn cha 
Cha của tôi nhuộm xương máu sơn hà 
Cho mẹ, cho em, cho quê hương được sống 
Mai tôi chết, thả lên đồi lỗi hẹn 
Một kiếp này chưa vẹn ước non sông 
Thì kiếp sau sẽ tiếp tục tuôn dòng 
Cho nước chảy ra sông dài biển rộng 
Mai tôi chết, thả lên rừng gió lộng 
Gió mang đi, thét núi khiếp oai linh 
Dãy Trường Sơn ôm ấp trọn bóng hình 
Sóng biển Đông vỗ điệp trùng non nước 
Mai tôi chết, hồn bay tìm chim Lạc 
Mảnh giang san phiêu bạt cánh chim Hồng 
Tìm cội nguồn để lạy Tổ lạy Tông 
Đàn cháu con quyết không hề phản bội 
Mai tôi chết, nhưng hồn tôi không chết 
Thịt xương này lưu cốt tủy ông cha 
Anh linh này tô son sắt châu pha 
Truyền nối nhau năm ngàn năm văn hiến 
Tôi, chính là anh, là em, là chị 
Của những ai cùng huyết thống Việt Nam 
Trên tấm thân cùng máu đỏ da vàng 
Trang sử Việt hùng thiêng reo kim cổ 
Tất cả chúng ta, cùng Cha cùng Mẹ 
Mẹ tay Tiên, Cha gót ngọc mình Rồng 
Hễ đất trời còn có núi có sông 
Thì chúng ta còn Việt Nam muôn thuở 
Tất cả chúng ta, cùng Tông cùng Tổ 
Tổ Hùng Vương tọa thị đất Văn Lang 
Vũ trụ kia còn vang động càn khôn 
Ta dõng dạc tuyên ngôn : Việt Nam ngạo nghễ. 
Tháng 9 – 2008 
Mặc Giang 
*** 
*******
Trả ta sông núi 
Xin mượn tựa đề và cảm tác khi đọc 
bài Trả Ta Sông Núi của Thi bá Vũ Hoàng Chương 
Trả ta sông núi của Rồng Tiên 
Tổ quốc trời nam thật vĩnh nhiên 
Tọa thị phương nam son sắt ấy 
Uy nghi lẫm liệt khí hùng thiêng 
Trả ta sông núi của ông cha 
Sông máu núi xương dựng nước nhà 
Da chất thịt chồng xây lịch sử 
Tranh thêu gấm vóc lộng sơn hà 
Trả ta sông núi của muôn đời 
Liệt nữ anh hùng gương sáng soi 
Bảo vệ truyền lưu trao thế hệ 
Ngàn năm tâm lực mãi tô bồi 
Trả ta sông núi tự ngàn xưa 
Dân tộc Việt Nam dũng khí thừa 
Đồng bọc đồng bào đồng sắc thái 
Muôn người như một biết hay chưa 
Trả ta sông núi để ngàn sau 
Con cháu Rồng Tiên nhuận sắc màu 
Không thẹn tiền nhân khai mở nước 
Việt Nam ngời sáng rạng minh châu 
Trả ta sông núi mãi khơi dòng 
Sừng sững Trường Sơn đỡ núi sông 
Triều sóng Biển Đông chống vọng ngoại 
Vó câu cửa sổ tựa lông hồng 
Trả ta sông núi hát Sông Hồng 
Ca ngợi Thái Bình đón gió đông 
Hát Cửu Long giang hòa chín khúc 
Đồng Nai Bến Nghé mãi chờ mong 
Trả ta sông núi vẹn ba miền 
Sông biển đảo xa nối đất liền 
Rừng thẳm cao nguyên đèo gió hú 
Đồng bằng nương rẫy ngọc tay tiên 
Trả ta sông núi khắp ba miền 
Xẻ núi mở đường thẳng tiến lên 
Lấp hố be mương cầu nối nhịp 
Bắc Trung Nam một dãi châu viên 
Trả ta sông núi vẹn câu thề 
Tim sắt gan chì thanh sử kê 
Thân tử khí hùng luôn bất tử 
Hồn thiêng lộng gió thét sơn khê 
Trả ta sông núi giống da vàng 
Dân tộc kiêu hùng nước Việt Nam 
Nam bắc đông tây đừng động thái 
Đụng vô rồi kéo chạy tan hoang 
Trả ta sông núi vẹn cơ đồ 
Một tấc chẳng suy thuở dựng cờ 
Một khoảnh không mòn trang sử Việt 
Tử thành một khắc vạn xương khô 
Trả ta sông núi của hùng anh 
Lấp biển dời non dựng sử xanh 
Đội đá vá trời xây tổ quốc 
Lòng son dạ sắt rạng thiên thanh 
Trả ta sông núi nước non này 
Tự cổ tới kim không đổi thay 
Đến mãi ngàn sau không biến chuyển 
Thành đồng vách núi mãi không lay 
Trả ta sông núi nước non nhà 
Tích tịch tình tang trổi khúc ca 
Con cháu Lạc Hồng reo tiếng hát 
Ngân dài quốc quốc với gia gia. 
Mặc Giang 
Tháng 10 – 2008 
Dõng dạc tuyên ngôn 
Ta đâu có bỏ quê hương ta 
Bởi thế thời nghiêng ngửa lại qua 
Bởi ngã nhân bào ảnh lộng gió 
Nên phong ba bão táp quê nhà 
Ta đâu đánh đổi quê hương ta 
Nhũng nhặng đẩy đưa nghiệt ngã mà 
Xanh đỏ trắng đen đeo thế kỷ 
Nên trầm kha đất mẹ quê cha 
Ta luôn ngước mặt ngẩng cao đầu 
Chống đỡ cái khiên đạp thuẫn mâu 
Đẽo đá tô bồi son sắt thắm 
Lửa vàng gang thép luyện minh châu 
Hãy nhớ, ngàn năm đuổi Bắc xâm 
Trăm năm ròng rã chống Tây xâm 
Rong rêu bèo bọt phường vong bản 
Nào nghĩa gì đâu bóng ngoại nhân 
Dõng dạc tuyên ngôn non nước ta 
Nguồn xưa trả lại đất quê cha 
Cội xưa trả lại tình quê mẹ 
Tiên Tổ muôn đời trổi khúc ca 
Tích tịch tình tang vạn lý hề 
Quê hương gấm vóc lộng sơn khê 
Giang san cẩm tú reo sông biển 
Văn hiến ngàn năm vẹn ước thề 
Tích tịch tình tang vạn nhịp cầu 
Viễn đông hòn ngọc rạng minh châu 
Đông Tây Nam Bắc soi kim cổ 
Dòng giống Lạc Hồng không dễ đâu 
Quê hương đâu mất, bỏ quê hương 
Sông núi đâu mòn, bởi gió sương 
Trải nắng bền gan trêu tuế nguyệt 
Dầm mưa vững chí cợt phong trần 
Quê hương còn đó vẹn câu thề 
Kế thế truyền nhau mãi nhớ nghe 
Dạ sắt tô bồi thêu gấm ngọc 
Lòng son nhuận thắm lộng pha lê 
Quê hương ta đó đẹp nhà nhà 
Khói quyện cờ bay nhờ đức Cha 
Bát ngát hương thơm nhờ đức Mẹ 
Dấu son ấn ngọc tỏa châu pha 
Quê hương ta đó nhớ nghe em 
Chị vén mành thưa tựa bức rèm 
Anh đứng giữa trời cao đất rộng 
Cùng tôi dõng dạc phát tuyên ngôn 
Lịch sử huy hoàng nước Việt Nam 
Muôn năm rạng rỡ đất trời nam 
Hùng thiêng sông núi hồn dân tộc 
Tọa thị phương đài đã định ban. 
Mặc Giang 
Tháng 10 – 2008 
Ta bước đi 
Ta bước đi trên lâu đài thành cổ 
Nhìn rêu mờ nhớ lại tháng ngày qua 
Quá khứ lùi vào dĩ vãng thật xa 
Lật từng trang lung linh hồn lệ sử 
Ta bước đi khắp phố phường Hà Nội 
Nhìn Thăng Long phảng phất Cổ Loa xưa 
Bóng tiền nhân nhòa nhạt nắng chan mưa 
Hoàng hôn phủ ngập ngừng màn đêm xuống 
Ta bước đi giữa Cố Đô khép kín 
Trường Tiền rung mười hai nhịp sáu vài 
Núi Ngự Bình ngóng đợi dáng Thiên Thai 
Dòng Hương Giang ngưng câu hò điệu lý 
Ta bước đi nước Sông Gianh tê tỉ 
Mấy trăm năm thổn thức mảnh hồn đau 
Máu hai miền thấm lòng đất thật sâu 
Xương chồng chất thành đồi cao lộng gió 
Ta bước đi dòng Bến Hải còn đó 
Cầu Hiền Lương gợn sóng vỗ hai bờ 
Trải thời gian chưa vá đắp tiêu sơ 
Hồn tử sĩ ngập suối vàng nhức nhối 
Ta bước đi vào Qui Nhơn Thị Nại 
Nghe hồn Chiêm nghèn nghẹn điệu ru Hời 
Hỡi tộc Chàm một thuở của Chiêm ơi 
Sống đâu đó đừng quên nhau Chiêm nhé 
Ta bước đi cửa Đồng Nai, Bến Nghé 
Sóng Đô Thành nhộn nhịp giữa phồn hoa 
Nhớ Sài Gòn ru giấc mộng đêm qua 
Giọt khô đọng loang loang trên chiếc gối 
Ta bước đi Cầu Mỹ Thuận mời gọi 
Nhớ ngày qua ngồi đợi từng chuyến phà 
Ghi tự tình đậm nét Miền Nam ca 
Hát Cửu Long bạt ngàn ra chín cửa 
Ta bước đi vào Hà Tiên Rạch Giá 
Mũi Cà Mau là điểm đến sau cùng 
Phú Quốc kia chìm mây nước điệp trùng 
Côn Đảo kia khuất mờ xa sóng biển 
Tạm ngừng nghe, xin giã từ một chuyến 
Tai còn nghe văng vẳng thoáng giây lâu 
« Từ Nam Quan, Ca Mau 
Từ non cao, rừng sâu » 
Nhớ nhau nghe, ta đứng lại bên cầu 
Sông bến nước rạt rào mênh mang chảy. 
Mặc Giang 
Tháng 10 – 2008 
Người Cha Việt Nam 
Người Cha nước Việt thật đường đường 
Luyện sử đan thanh vẹn sắt son 
Đánh trống khua chiêng khi quốc biến 
Kinh bang tế thế lúc bình mông 
Người Cha nước Việt thật kiên cường 
Vị quốc vị gia nhuộm máu xương 
Bao thưở can qua tàn khói lửa 
Chiến bào rũ áo tóc pha sương 
Người Cha nước Việt thật kiên trinh 
Vị nước vị non trọn nghĩa tình 
Quan ải biên thùy yên giới tuyến 
Hương thơm đồng nội ổn quê mình 
Người Cha nước Việt thật tinh kỳ 
Phớt gió lông hồng vó ngựa phi 
Ngang dọc tung hoành trong bốn biển 
Tư nghì tâm lực chẳng hề chi 
Người Cha nước Việt của Vua Hùng 
Quốc Tổ dựng cờ mở nước chung 
Kế thế truyền lưu trang sử ngọc 
Muôn đời con cháu chẳng lao lung 
Giang sơn gấm vóc nước non nhà 
Chữ « S » dư đồ lộng sắc pha 
Sông núi hồn thiêng an ngự trị 
Ba miền đất nước sử hùng ca 
Việt Nam một cõi vững như thần 
Sông núi này là của nước Nam 
Thuở trước đời sau truyền mãi mãi 
Tấm lòng không thẹn với tiền nhân 
Ta hát ca vang Cha Việt Nam 
Người Cha kỳ vĩ giống da vàng 
Sản sinh dân tộc kiên trinh nhất 
Tự thuở đất trời đã định ban 
Nói thế, cho hay dân tộc này 
Trời không thể chuyển, đất không lay 
Sao dời vật đổi, ra sao nữa 
Vũ trụ càn khôn nể mặt thay 
Huống chi nhân loại trên trần gian 
Đừng có dễ ngươi lửa thử vàng 
Dạ sói lòng lang un tro bụi 
Bao thời rồi đó, nhớ thì kham 
Trổi khúc nhịp nhàng ca hát vang 
Đông Tây Nam Bắc khắp trần gian 
Cổ kim xuyên suốt ngàn sau nữa 
Con cháu Vua Hùng nước Việt Nam. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang 
Ông Cha của ta 
Ông Cha khai quốc dựng gia 
Khai sơn phá thạch đắp nhà Việt Nam 
Ông Cha miệng nói tay làm 
Lòng son dạ sắt tâm đan không sờn 
Ông Cha lên núi đỡ non 
Xuống sông tát biển xây hòn đảo xa 
Ông Cha xuống móng dựng đà 
Lên ruôi đỡ nóc lợp nhà quê hương 
Ông Cha xẻ núi mở đường 
Xây cầu lấp hố thông thương ba miền 
Ông Cha gốc cội Rồng Tiên 
Kết tinh sông núi hồn thiêng muôn đời 
Dù cho vật đổi sao dời 
Kinh qua lịch sử giống nòi kiên trinh 
Dù cho dâu biển điêu linh 
Lạc Hồng muôn thuở tự tình thủy chung 
Ông Cha lẫm liệt oai hùng 
Chữ hoành hết mức chữ tung tột đường 
Ông Cha kiệt xuất phi thường 
Giữ yên bờ cõi đuổi phường xâm lăng 
Tre già che chở nụ măng 
Lúa vàng ươm mộng mạ non xanh đồng 
Sông dài biển rộng mênh mông 
Muôn người như một chung lòng hòa vang 
Kể từ mở nước Văn Lang 
Năm ngàn năm đã vững vàng giang sơn 
Kể từ một Mẹ trăm con 
Gần chín mươi triệu vuông tròn tinh anh 
Da vàng máu đỏ thiên thanh 
Muôn ngàn năm nữa trong lành Việt Nam. 
Tháng 10 – 2008 
Mặc Giang