| 
            
                           
             
            Thơ Xướng Hoạ: nguyễn vô cùng - Hạ Thái Trần Quốc Phiệt - Dương Hồng Kỳ - Trần Lệ Khánh - Phùng Trần,Trần Quế Sơn - Nguyễn Gia Khanh.  
                            
             
            Bài xướng  
            nguyễn vô cùng 
             
            Khúc Chiều 
             
            1 
            Mấy chục năm rồi xa chốn cũ 
            Ngỡ ngàng cứ tưởng mới vừa qua 
            Chói chang nắng đổ giàn hoa úa 
            Thầm lặng người đi sóng lệ nhòa 
            Nỗi nước tim mòn thân lữ thứ 
            Cung đàn máu rướm bản du ca 
            Chân mây vẫn ngóng mùa sum họp 
            Đất cũ hồi sinh kịp bóng tà 
             
            2 
            Tà dương thấp thoáng cuối non tây 
            Xao xác chim kêu gợi những ngày 
            Ngõ tối mẹ cầu cơn gió lặng 
            Rừng sâu con đếm nỗi buồn lay 
            Một trời đổ vỡ tràn năm tháng 
            Hai tiếng thương đau lấm mặt mày 
            Đổi chủ quê mình ra xứ lạ 
            Cho người tan tác mảnh hồn say 
             
            3 
            Mảnh hồn say khướt trời xa lắc 
            Ta mãi ôm chi một phiến sầu 
            Rời rã vai gầy lưng núi thẳm 
            Chập chờn mộng dữ trắng canh thâu 
            Cồn xưa khói tỏa cay bờ mắt 
            Dặm khách sương chan bạc mái đầu 
            Son phấn tuồng đời ghê mặt vẽ 
            Cười khan mà dấu cõi lòng đau 
             
            4 
            Dấu cõi lòng đau giữa chợ chiều 
            Nghe chừng phố xá cũng cô liêu 
            Nắng chưa đủ ấm ngày mau tắt 
            Tình vẫn dâng đầy bóng vội xiêu 
            Rượu vắng tri âm thành đắng ngắt 
            Đàn chùng lạc điệu cũng buồn thiu 
            Mày râu phờ phạc đời ly khách 
            Bến nước soi gương thẹn ít nhiều 
             
            5 
            Ít nhiều cũng một thời chinh chiến 
            Còn thoảng bên tai tiếng đạn gầm 
            Xung trận máu tràn cơn bão lửa 
            Hạ màn hồn đọng nỗi buồn câm 
            Biết câu thế sự là mây thoảng 
            Sao kiếp nhân sinh tựa sóng ngầm 
            Từng đợt xô ta về đảo vắng 
            Quanh mình ôi cả biển sầu ngâm! 
             
            6 
            Ngâm khúc thơ xưa những thẹn thùng 
            Đâu giòng máu Việt trước thù chung 
            Binh thuyền phá Hán tài thao lược 
            Chiến mã bình Mông chí vẫy vùng 
            Thế nước cheo leo bờ vực thẳm 
            Lòng người chới với nỗi lao lung 
            Trong đêm chợt thấy từ muôn ngả 
            Ánh lửa yêu thương nổi bập bùng 
             
            7 
            Bập bùng ánh đuốc hay lời hẹn 
            Một sáng hoan ca dậy đất trời 
            Vén áng mây mù cho nắng dọi 
            Khai dòng lệ ứ để sầu vơi 
            Đem trang sử cũ soi hồn nước 
            Lấy trái tim son dệt mộng đời 
            Đường dẫu thác ghềnh chân có mỏi 
            Lòng quê xin giữ đến tàn hơi 
             
            8 
            Hơi ấm trao nhau phút chuyển mùa 
            Người về dựng lại mái nhà xưa 
            Thềm hoang mấy độ tầng rêu phủ 
            Vách trống bao phen ngọn gió lùa 
            Biết ánh tà dương gần xế bóng 
            Mà tình cố lý chẳng già nua 
            Nghe chăng tiếng vọng từ xa thẳm 
            Một dãi cơ đồ bỏ nắng mưa 
             
            9 
            Nắng mưa chẳng nhạt tình non nước 
            Xiết chặt bàn tay nối mộng lành 
            Mở cửa tự do trời biển rộng 
            Gieo mùa nhân ái ruộng đồng xanh 
            Chồi non thế hệ dần thêm lá 
            Lộc biếc dân sinh sẽ đậm cành 
            Khi trái tim mang giòng máu Việt 
            Quay lưng ngoảnh mặt hỏi sao đành 
             
            10 
            Hỏi sao đành đoạn, hỏi riêng ai 
            Gẫm cuộc trăm năm được mấy dài 
            Rõ mặt, hư danh còn luẩn quẩn 
            Tàn đêm, ảo mộng cứ dằng dai 
            Dẫu hồn cố thổ thường vương vấn 
            Song bước ly hương vẫn miệt mài 
            Quán trọ bên trời bao thổn thức 
            Mơ mòng đất mẹ một ngày mai 
             
            nguyễn vô cùng 
             
             
            Bài họa  
             
            
            Hạ Thái Trần Quốc Phiệt 
             
            Khúc Chiều Xuân 
             
            1 
            Ướm hỏi bao giờ tàn dấu cũ? 
            Vết đà in bước dẩm chân qua 
            Đỉnh sầu phơi nắng mưa vàng võ 
            Nước mạt chìm sương khói nhạt nhòa 
            Biển réo sóng gầm vang tiếng dội 
            Gió lùa mây lướt vọng lời ca 
            Hắt hiu nỗi đoạn trường tăm tối 
            Nhợt nhạt loang theo bóng xế tà 
             
            2 
            Xế tà chầm rãi xuống bờ tây 
            Cánh nhạn bơ vơ lạc cuối ngày 
            Sương với mù cao tầng lững thững 
            Mây đùn đỉnh biếc ngọn lung lay 
            Chiêu hồn hoài vọng u hoài mắt 
            Hát khúc tương giao méo mó mày 
            Quán trọ mỏi mòn thương cố quận 
            Chiều rơi buồn bã thấm men say 
             
            3 
            Men say gợi một khung trời nhớ 
            Bóng phố xa xăm rướm lệ sầu 
            Nào núi rừng im chìm bóng tối 
            Và sông biển động lạc đêm thâu 
            Vườn heo vắng vẻ hiu bờ ngõ 
            Núi tạnh chon von hắt đỉnh đầu 
            Nỗi đắng cay cùng trăm vạn nẻo 
            Ngập tràn chất ngất triệu niềm đau 
             
            4 
            Niềm đau trăn trở sáng trưa chiều 
            Bóng tối u hoài phủ tịch liêu 
            Con tim khắc khoải ù cơn nhức 
            Thân thể tiều suy vẹo bước xiêu 
            Chén rượu trần tình ly chuốc cạn 
            Bát cơm dâng tạ hạt bòn thiu! 
            Kiếm gãy tay cùn thân diện bích 
            Đành thôi ôm hận nói chi nhiều 
             
            5 
            Nói chi nhiều oái oăm tàn cuộc! 
            Tiếng vọng hồn thiêng mãi thét gầm 
            Thì đã tỏ - phường gian: ngọng... điếc 
            Và còn biết - lũ bạo: mù... câm 
            Qua sông nín thở đời im ắng 
            Xô đất vùng lên sóng cuộn ngầm 
            Cơn bão xoay chiều vần thế cuộc 
            Tiếng hờn nhược tiểu khắt lời ngâm 
             
            6 
            Ngâm kỹ niềm đau, ván đóng thùng 
            Góp bao cay đắng nỗi niềm chung 
            Đời xưa phá Tống qua toàn cõi 
            Mà tại... dâng Quan, rút cả vùng 
            Bán nước phường chèo mong giữ ghế 
            Ham quyền đám hát hám ăn lung 
            Lòng căm âm ỉ từ trăm họ 
            Sẽ đốt lên cao lửa cháy bùng 
             
            7 
            Bùng lên oanh liệt khắp nơi nơi 
            Đứng thẳng hiên ngang giữa cõi trời 
            Xé đám mây mù che ánh thấp 
            Vun bầu nhiệt huyệt quét tàn vơi 
            Người đi lớp lớp dâng hồn nước 
            Sóng dậy trùng trùng ngập tiếng đời 
            Xoay bước ngoặc nhanh quay trở lại 
            Muôn lòng thanh thản với làn hơi 
             
            8 
            Làn hơi nhân bản chuyển sang mùa 
            Vẽ lại cơ đồ non nươc xưa 
            Đường làng bướm lượn hoa trêu gió 
            Ngõ xóm cây vương chắn bão lùa 
            Xế bóng tà dương còn mẫn cán 
            Vẽ vòng nhật nguyệt dẫu già nua 
            Gom bao chí lớn trong thiên hạ 
            Nên lũy thanh cao chận gió mưa 
             
            9 
            Gió mưa thuận hướng đời hoan hỷ 
            Chung đắp bồi xây mộng tốt lành 
            Giữa cõi thênh thang trùng hoa thắm 
            Một trời rộng rãi điệp rừng xanh 
            Nghe trong lòng đất đâm chồi nụ 
            Và giữa nhân gian trẩy lá cành 
            Máu mủ rồng tiên quay lại cội 
            Thiết tha hoài vọng bỏ chi đành 
             
            10 
            Đành bỏ đằng sau, hởi những ai 
            Bao nhiêu gian khổ tháng năm dài 
            Sử xanh hậu thế còn ghi lại 
            Tà thuyết giáo điều hết sống dai 
            Gấm vóc giang sơn cần bảo vệ 
            Sông hồ biển cả phải vun mài 
            Vần thơ vỡ rạn từ tâm huyết 
            Rạng ánh xuân nồng một sớm mai. 
             
            Hạ Thái Trần Quốc Phiệt 
             
            Bài họa: 
            Dương Hồng Kỳ 
            Đợi Khúc Xuân Tình 
             
            1. 
            Nhiều khi mắt ứa lệ chan hòa, 
            Nhớ quãng đường dài dấu bước qua. 
            Gót lạnh chân mòn nay mỏi mệt? 
            Mộng xưa ngày cũ đã phai nhòa? 
            Ý thơ vẫn đó, không vần họa, 
            Nhạc khúc còn đây, thiếu tiếng ca 
            Núi cách sông ngăn, đời cách biệt, 
            Hoàng hôn phản chiếu ánh dương tà  
             
            2. 
            Tà dương phủ kín phía trời tây 
            Bảng lảng vàng tia nắng tiễn ngày 
            Ríu rít từng đàn chim cánh lướt, 
            Rung rinh ngàn lá gió chiều lay. 
            Chôn lòng hoài bão không đành dạ, 
            Đếm tuổi lưu vong bỗng nhướng mày 
            Nhìn cánh hoa tàn, khô xác bướm, 
            Môi mềm rượu ngọt thế mà say! 
             
            3. 
            Say vùi trong ngõ tối chìm sâu? 
            Nặng trĩu trần ai một kiếp sầu. 
            Gối chiếc bàng hoàng bên trống vắng, 
            Hồn hoang buốt giá giữa đêm thâu. 
            Bão giông nổi sóng mưa tuôn mái, 
            Sương gió sờn vai tuyết nhuộm đầu. 
            Lốc cuốn mang đi từng ước mộng? 
            Còn chăng niềm nhớ cõi thương đau!.. 
             
            4. 
            Đau lòng tựa nắng tắt ban chiều, 
            Bóng tối về đây với tịch liêu. 
            Lá rụng tơi bời mưa thác lũ, 
            Nến mờ hiu quạnh mái tranh xiêu. 
            Vang lời ru trẻ câu trầm bổng, 
            Nhẹ bước chân người ngõ vắng thiu. 
            Ngẫm lại tình đời nghe đắng ngắt! 
            Niềm vui quá ít, nỗi buồn nhiều… 
             
            5. 
            Nhiều khi nghe đó, tiếng âm thầm, 
            Nhức nhối bên tai tựa thét gấm. 
            Ngắm nỗi oan khiên sao khó nói, 
            Nhìn dây nghiệt chướng cũng đành câm! 
            Từng điều phi lý còn nguyên vẹn, 
            Lắm chuyện bất công vẫn ẩn ngầm. 
            Thế thái nhân tình ai đoán được? 
            Suy tư thức giấc mãi trầm ngâm. 
             
            6. 
            Ngâm thân bể ái thẹn và thùng, 
            Chí hướng đi cùng, chẳng bước chung. 
            Chán ngấy đành xin ôm chí nhụt, 
            Lợi đâu cho dẫu quyết tâm vùng! 
            Thâm ân nghĩa đó quên hay nhớ? 
            Đại oán ai kia lạc vẫn lung! 
            Còn đấy sân si đầy hỉ nộ, 
            Lửa lòng nóng bốc cháy lên bùng… 
             
            7. 
            Bùng lên khói lửa tít mù khơi, 
            Thù hận như nghi ngút tận trời. 
            Nước chảy nhưng bình sinh chẳng đổi, 
            Đá mòn mà oán khí chưa vơi! 
            Phù du phiếm đãng vui cùng gió, 
            Yếm thế bi quan thẹn với đời! 
            Sự thế ra sao luôn khát sống, 
            Nguyện xin thở mãi nếu còn hơi. 
             
            8. 
            Hơi Xuân cảm được phút giao mùa, 
            Lượn khắp vòm trời cánh én xưa. 
            Dưới khóm mai gầy hoa nhụy hé, 
            Qua khe cửa mở gió mai lùa. 
            Yêu đời dẫu chẳng còn trai trẻ, 
            Khát sống nên chưa phải lão nua. 
            Trưa sáng trà thơm, chiều tối rượu, 
            Mặc trời thay đổi nắng hay mưa.  
             
            9. 
            Mưa còn khao khát cảnh thanh bình, 
            Tưới đẫm mồ hôi mảnh đất lành. 
            Thương chốn hiền hòa cây lá thắm, 
            Nuôi dân no ấm lúa mùa xanh. 
            Vàng tia nắng ấm soi vườn tược, 
            Sáng ánh trăng trong chiếu lá cành. 
            Thế cục xoay vần nên phải chịu, 
            Xa quê vĩnh viễn mấy ai đành? 
             
            10. 
            Đành tâm nghĩa tuyệt hỏi thầm ai, 
            Hờ hững từng năm tháng lướt dài. 
            Tai họa tràn lan sầu vẫn ngập, 
            Chiến chinh vùi dập khổ còn dai. 
            Mộ bia khắc rõ câu thương tiếc, 
            Tảng đá ghi sâu dấu kiếm mài. 
            Đợi gió Xuân về xua bão táp, 
            Nở trong giông tố nụ hoàng mai. 
             
                                     Dương Hồng Kỳ 
             
            Bài họa 
            Trần Lệ Khánh  
             
            Y Đề 
             
            1. 
            Thảng thốt nhớ về miền đất cũ 
            Nhiều năm xa cách bởi can qua 
            Trang đời nắng trải hoa phai săc 
            Gánh nặng chiều buông bóng đổ nhòa 
            Sóng nổi đất bằng dìm mái ấm 
            Nhạc trầm nốt lặng bặt tình ca 
            Châu về Hợp Phố…bao giờ nhỉ? 
            Tìm lại rằm xưa-đẹp nguyệt tà 
             
            2.  
            Tà khói chiều dâng lợt ánh tây  
            Cánh chim xa tổ đã bao ngày 
            Mang thân xứ lạ niềm ai oán 
            Mòn gót quê người nỗi lắt lay 
            Một thủa quân hành gầy dáng liễu 
            Hai kỳ chinh chiến bạc chân mày 
            Vườn trăng án sách từ chia biệt 
            Hoài vọng tim sầu ngậm lệ say 
             
            3.  
            Rượu chẳng say lòng người lữ thứ 
            Thơ không ngọt ý khách mang sầu 
            Bôn ba cuộc sống thương thân lẻ 
            Khắc khoải canh trường lạnh giấc thâu 
            Dãi gió dầm mưa phai thắm má 
            Gội sương phơi nắng tuyết pha đầu 
            Trường đời sân khấu đâu chân-giả 
            Ai biết nụ cười nghẹn nỗi đau  
             
            4.  
            Cười ngẹn nỗi đau tím ánh chiều 
            Chợ tàn phố vắng lạnh hoang liêu 
            Tắt nguồn nắng ấm tim băng giá 
            Nặng gánh u hoài bóng ngả xiêu 
            Vắng bạn nghiêng bầu ly cạn cạn 
            Không đàn giỗ giấc ngủ thiu thiu 
            Một thân đơn độc đường thăm thẳm 
            Nhìn áng mây bay gửi nhớ nhiều 
             
            5.  
            Nhớ nhiều ngang dọc nơi binh biến 
            Áo chiến mờ trong khói lửa gầm 
            Những tưởng vinh danh mừng trận thắng 
            Nào ngờ uất khí nghẹn lời câm 
            Nương dâu chợt biến đồng bông cỏ 
            Bãi biển cồn lên sóng dữ ngầm 
            Sau trước chẳng như lời một hứa 
            Khiến lòng suy ngẫm mãi trầm ngâm 
             
            6.  
            Ngâm tiếng vang to bởi rỗng thùng 
            Danh từ hoa mỹ nói chung chung 
            Non sông một giải đau thương cắt 
            Nhà cửa muôn dân lạnh lẽo vùng 
            Bánh vẽ tưởng ngon dằm chát đắng 
            Niềm tin lầm đặt chốn mông lung 
            Nam Kha tỉnh giấc buồn thân thế 
            Thiêu hết ngày xanh lửa hận bùng 
             
            7.  
            Hận bùng nhưng chợt nguôi lòng hận 
            Mở rộng lòng nhân tạ đức trời 
            Trải ánh dương hồng xua bóng tối 
            Thổi làn gió mát nén buồn vơi 
            Sử xưa viết tiếp trang tươi mới 
            Tuổi xế chung tay dệt cuộc đời 
            Ghềnh thác vượt lên cùng gắn bó 
            Tình nhà nghĩa nước ấm làn hơi 
             
             
            8.  
            Hơi thở hồi sinh nối tiếp mùa 
            Trở về làng cũ chốn quê xưa 
            Mái xô lỗ chỗ soi hoa nắng 
            Tường nứt liêu xiêu lạnh gió lùa 
            Dẫu đã đường đời chia nửa bóng 
            Thêm yêu đất mẹ át vòng nua 
            Vườn trăng gác gió tình nghiên níu 
            Dựng lại cơ đồ mát móc mưa 
             
            9.  
            Mưa đượm núi sông đẹp nét tranh 
            Quê hương gió trải ngát hương lành 
            Bang giao bốn biển tình thêm thắm 
            Liên kết năm châu nghĩa mãi xanh 
            Để gốc tre già ươm lộc búp 
            Vươn thân măng mởn tiếp đan cành 
            Cháu con Âu-Lạc xây đời mới 
            Là chủ tương lai chuyện đã đành 
             
            10.  
            Đã đành thỏa nguyện khắp ai ai 
            Ba vạn sáu ngàn nhật nguyệt dài  
            Phú quý cũng như làn gió thoảng  
            Công danh khó níu tiếng cười dai  
            Hồn thiêng đất Tổ dâng ngòi viết  
            Sĩ khí lòng nghiên đượm mực mài  
            Giông tố qua đi trời lại sáng  
            Vầng hồng rực rỡ nắng ban mai  
             
                                          Trần Lệ Khánh 
             
            Bài họa: 
            Phùng Trần ,Trần Quê Sơn     
             
            Khúc Xuân Xưa 
             
            1. 
            Đã biết còn đâu ngày tháng cũ 
            Mộng tàn theo gió chướng đi qua 
            Quê hương cách biệt đang sầu khổ 
            Giọt lệ buồn thương có xóa nhòa? 
            Bến cũ sông xưa im tiếng hát 
            Xóm nghèo đêm vắng bặt lời ca 
            Hoen môi lệ đắng trang tình sử 
            Chấp bút lần theo bóng ngả tà. 
             
            2. 
            Ngả tà lạnh ngắt hướng trời Tây 
            Lữ khách bơ vơ những tháng ngày 
            Mây trắng thẫn thờ chiều nắng vội 
            Lá vàng xao xác khói sương lay 
            Tha phương làm kiếp lưu đày khách 
            Cầu thực độ thân dấu thẹn mày 
            Rượu đắng chuốc thêm vài cốc nữa 
            Cho vơi đời tủi giữa men say. 
             
            3. 
            Men say quên tạm bao nhung nhớ 
            Bao nỗi hờn căm thấm giọt sầu 
            Nước loạn ngôi thay trào sóng dữ 
            Nhà tan của mất ngập trời thâu 
            Soi gương hóp má thâm quầng mắt 
            Nhìn ảnh mồi da luống tuổi đầu 
            Nuối tiếc một thời hưng thịnh cũ 
            Ngẫn ngơ trăm mối ruột gan đau. 
             
            4. 
            Gan đau nhức nhối những trăm chiều 
            Bối cảnh nhuộm màu ngó tịch liêu 
            Phố vắng đèn khuya hiu hắt ngủ 
            Canh dài gác nhỏ lạnh lùng xiêu 
            Bờ đê ruộng lúa vườn hoang quạnh 
            Làng mạc cây đa ngõ vắng thiu 
            Nỗi nhớ choàng lên năm tháng cũ 
            Còn đây dĩ vãng mến thương nhiều. 
             
            5. 
            Thương nhiều bao lớp trai thời chiến 
            Từng lớp người đi dậy thét gầm 
            Những tưởng mùa Xuân vang tiếng dội 
            Ngờ đâu sự thế ngọng lời câm 
            Thì thôi đành khép trang hùng sử 
            Máu vẫn bừng sôi mạch sóng ngầm 
            Mơ gót Kinh Kha mòn mõi quá 
            Chạnh lòng chuốc vận khúc tình ngâm. 
             
            6. 
            Tình ngâm như trống giục liên thùng 
            Oan nỗi đau nầy số phận chung 
            Một phút sai cờ đành thẹn mặt 
            Ba quân lạc nước phải khôn vùng 
            Sao đành cúi chịu đời quanh quẩn 
            Mà phải hùa theo cảnh ảo lung 
            Làm kiếp đọa đày thân khổ lụy 
            Gan đau ruột thắt lửa căm bùng. 
             
            7. 
            Căm bùng ngọn đuốc xưa thề hẹn 
            Sông núi liền nhau dưới cõi trời 
            Biển đảo cha ông luôn giữ trọn 
            Ba miền đất nước mãi không vơi 
            Con Rồng cháu Lạc gương Tiền Bối 
            Sử sách ngàn năm danh tiếng đời 
            Son sắt vun bồi lời nguyện ước 
            Vẹn toàn bờ cõi đến cùng hơi. 
             
            8. 
            Cùng hơi vắt sức chuyển theo mùa 
            Góp một bàn tay dựng mái xưa 
            Đất Mẹ ngập tràn người đói khổ 
            Quê Cha đầy ắp kẻ gian lùa 
            Lòng người dạ thú càng thâm độc 
            Thế thái nhân tình đến bạc nua 
            Một mảnh cơ đồ đang rách nát 
            Lạnh lùng trong bão tố mây mưa. 
             
            9. 
            Mây mưa còn giúp cho nguồn nước 
            Vạn vật thắm tươi sống mát lành 
            Thử hỏi nhìn đây bao giới trẻ 
            Tính ra còn đó lớp đầu xanh 
            Sao không phát triển thêm Dòng giống 
            Mà để phân chia cắt lá cành 
            Hỡi những hiền tài ra giữ nước 
            Đừng khoanh tay ngó chịu cam đành. 
             
            10. 
            Cam đành sao chụi thấu chăng ai? 
            Hơn bốn ngàn năm lịch sử dài 
            Nước Việt oai hùng luôn tỏa rạng 
            Tấm lòng son sắt mãi còn dai 
            Chân mòn gối mỏi không dừng bước 
            Tâm sáng trí cao vẫn giũa mài 
            Làm khách lưu vong nơi xứ lạ 
            Mong ngày đất Mẹ sáng trời mai. 
             
            Phùng Trần – Trần Quê Sơn 
            (Illinois-Jan- 2013) 
             
             
             
             
             Bài họa 
            Nguyễn Gia Khanh 
            Khúc Cảm Chiều 
             
            Ô Thước Kiều Thập Thức 
            (mượn vận từ Khúc Chiều của tg nguyễn vô cùng) 
             
             
            Viễn xứ bâng khuâng hình bóng cũ 
            Quê người gửi mộng áng mây qua 
            Vời trông gác tía sương bàng bạc 
            Lại nhớ lều tranh khói nhạt nhòa 
            Chếnh choáng men đời cơn huyễn mộng 
            Trớ trêu miệng thế khúc hoan ca 
            Lòng quê một bước chân thêm nặng 
            Cố lý hoài trông ánh ác tà 
             
            Ác tà rụng xuống nhuốm niềm tây 
            Ráng níu hoàng hôn nhợt nhạt ngày 
            Xót kẻ ôm sầu tình chửa đặng 
            Thương người tựa cửa bóng khôn lay 
            Bẽ bàng trăng lạ cay làn mắt 
            Đau đáu nguyền xưa rũ nét mày 
            Giọt đắng quê người ai đã chuốc 
            Mà lòng ta vẫn chẳng buồn say 
             
            Buồn say ngàn dặm trời non nước 
            Giấc điệp còn đây vợi bớt sầu 
            Nỗi nhớ chan chan đầy gối lạnh 
            Cơn buồn rờn rợn suốt đêm thâu 
            Nuôi mơ hồ thỉ dầu xanh cỏ 
            Tỉnh mộng hoàng lương đã trắng đầu 
            Vẫn biết thói đời nhiều bạc bẽo 
            Vui ngoài , trong lại nhói tim đau 
             
            Tim đau tình nắng sớm mưa chiều 
            Bóng xế hong đầy nỗi tịch liêu 
            Biển vắng âm ba cơn khát vọng 
            Trời hoang nắng quái giọt nghiêng xiêu 
            Đơn cầm lạc lõng giây chùng phím 
            Độc ẩm tiêu tao miếng hẩm hiu 
            Mấy độ thu qua đời lữ thứ 
            Trông gương thôi cũng thẹn lòng nhiều 
             
            Lòng nhiều trắc ẩn cơn dâu bể 
            Vọng động hồn mê tiếng réo gầm 
            Danh lợi phù vân đà chẳng mộng 
            Phận đời hoa lạc cũng đành câm 
            Ván cờ cuộc thế chi toan tính 
            Con sóng lòng nhân mãi ngấm ngầm 
            Ào ạt quanh ta hoài lớp lớp 
            Hòa lòng biển vắng khúc buồn ngâm 
             
            Ngâm đoạn tình thi luống thẹn thùng 
            “Sơn hà Nam quốc” cũng lời chung 
            Bóng ma Nguyễn Ánh còn trêu chọc 
            Hào khí Trần Lê quyết dậy vùng 
            Nước đục bầy cò toan quấy quá 
            Nhà xiêu lũ chuột định lay lung 
            Đã nhen than ấm từ muôn trước 
            Cho lửa ngày mai lại thổi bùng 
             
            Thổi bùng ngọn lửa tan đêm lạnh 
            Ta lại cùng ta đứng giữa trời 
            Xua bóng mây mù khơi nguyệt tỏ 
            Xiết vòng tay ấm sưởi buồn vơi 
            Núi sông Hồng Lạc thêu tình nước 
            Giòng giống Rồng Tiên tạc nghĩa đời 
            Muôn dặm chim bằng dù lả cánh 
            Ngóng về đất mẹ ấm nồng hơi 
             
            Hơi lạnh dần tan ấm lại mùa 
            Cô lư mình lợp mái tình xưa 
            Mưa ngừng cợt mái bao lần giột 
            Gió hết đùa phên mấy trận lùa 
            Mơ giấc hương quan dù bóng cả 
            Níu vầng nhật lạc vớt già nua 
            Trầm luân san lấp ai chăng đó 
            Nợ để sơn hà trải gió mưa 
             
            Gió mưa chẳng vấy tình vàng đá 
            Bầu sữa chung chia giọt mát lành 
            Ươm hạt nhân tâm bừng nụ biếc 
            Cho vườn ái hữu rợp chồi xanh 
            Đã nghe đất dậy hương nồng cỗi 
            Mà thấy đời đơm quả trĩu cành 
            Máu đỏ , tóc đen giòng Lạc Việt 
            Nợ chi quay mặt để cho đành 
             
            Đành ôm giấc mộng cõi trần ai 
            Mãi bước ly hương nghẹn dặm dài 
            Cuộc thế luận đàm đà mấy thỏa 
            Miệng đời vướng bận hẳn còn dai 
            Lá bài vận số đang trôi nổi 
            Ngọn kiếm lương tri lại dũa mài 
            Nửa gánh tang bồng dù đã thẹn 
            Vẫn khôn vơi chút mộng ngày mai 
             
                                     Nguyễn Gia Khanh 
               
             
             
             |