Em Phạm Văn Phúc
Học trò tôi, năm nay trên sáu chục
Mây đậu trên đầu em như thơ của tôi
Tôi nói tào lao em cứ mỉm cười…
Hôm nọ, tôi về Trại Hầm thăm, Má mất
Hỏi thăm chị Lan, chị Lan đi tu trên chùa Phật
Hỏi thăm Thành, nó vượt biên và ở Canada
Chị Vân, chị Lâm, anh Liệu đều bỏ cõi đời, đi xa…
Tôi đứng ngó lên đồi Linh Phong, nghĩa địa
Ba Má sau “giải phóng” đều nằm trên đó
Cây mận trước nhà thì vẫn đơm bông
Cây cối vẫn hồn nhiên như những cánh rừng thông…
Phúc nói em mời Thầy ăn bữa cơm trưa như hồi em còn nhỏ
Má ngồi đây và Thầy ngồi đó
Thằng Thành thì ngồi bên Má cứ ngó Thầy thôi
Bây giờ nó ở Canada nó ở cuối chân trời…
Tôi ôm đầu Phúc hôn, mấy giọt nước mắt rơi, không ngờ tôi còn nước mắt…
Ruột gan tôi tự nhiên đau thắt
Đời tôi còn một quá khứ dễ thương
Tôi đang về với quá khứ mà sao tôi lại buồn?
Tôi nói với Phúc lát Thầy đi em thắp nhang giùm cho Ba cho Má
Ngôi nhà mình bây giờ Thầy thấy lạ
Phúc nói rằng bàn thờ Tổ Tiên em đặt trên lầu
Thầy đi gấp Thầy để lại câu thương Ba nhớ Má em vô cùng cảm động…
Tóc học trò tôi gió bay như sóng
Sóng trùng dương đại hải trùng trùng…
Trần Vấn Lệ