Nov 17, 2025

Thơ mới hiện đại VN

Trại Hầm (*) Bốn Mốt Năm Tôi Về / Mấy Hôm Nay California Lạnh
Trần Vấn Lệ * đăng lúc 03:56:36 PM, Dec 18, 2016 * Số lần xem: 939
Hình ảnh
#1


Em Phạm Văn Phúc

Học trò tôi, năm nay trên sáu chục

Mây đậu trên đầu em như thơ của tôi

Tôi nói tào lao em cứ mỉm cười…

 

Hôm nọ, tôi về Trại Hầm thăm, Má mất

Hỏi thăm chị Lan, chị Lan đi tu trên chùa Phật

Hỏi thăm Thành, nó vượt biên và ở Canada

Chị Vân, chị Lâm, anh Liệu đều bỏ cõi đời, đi xa…

 

Tôi đứng ngó lên đồi Linh Phong, nghĩa địa

Ba Má sau “giải phóng” đều nằm trên đó

Cây mận trước nhà thì vẫn đơm bông

Cây cối vẫn hồn nhiên như những cánh rừng thông…

 

Phúc nói em mời Thầy ăn bữa cơm trưa như hồi em còn nhỏ

Má ngồi đây và Thầy ngồi đó

Thằng Thành thì ngồi bên Má cứ ngó Thầy thôi

Bây giờ nó ở Canada nó ở cuối chân trời…

 

Tôi ôm đầu Phúc hôn, mấy giọt nước mắt rơi, không ngờ tôi còn nước mắt…

Ruột gan tôi tự nhiên đau thắt

Đời tôi còn một quá khứ dễ thương

Tôi đang về với quá khứ mà sao tôi lại buồn?

 

Tôi nói với Phúc lát Thầy đi em thắp nhang giùm cho Ba cho Má

Ngôi nhà mình bây giờ Thầy thấy lạ

Phúc nói rằng bàn thờ Tổ Tiên em đặt trên lầu

Thầy đi gấp Thầy để lại câu thương Ba nhớ Má em vô cùng cảm động…

 

Tóc học trò tôi gió bay như sóng

Sóng trùng dương đại hải trùng trùng…

 

Trần Vấn Lệ

 

 (*) Trại Hầm là địa danh gọi theo người bản thổ, là Khu Phố 4 của Đà Lạt trước 4-1975.  Tuổi đầu đời tôi dạy học tại đây, hồi đó tôi mười chín.  Bà Năm Tụy cho tôi ăn cơm tháng.  Tôi dạy ở đây 2 niên khóa, rồi chuyển trường, rồi nhập ngũ…rồi đi cải tạo… 





Mấy Hôm Nay California Lạnh

Mấy hôm nay Cali lạnh giống như Đà Lạt.  Ban ngày lạnh và mát, ban đêm mưa thầm thì…Trời cuối năm Cali, nghe lòng dìu dịu lại, nhớ quá trường con gái, nhớ các em nữ sinh, bốn mươi năm hòa bình, ai đi và ai ở?  Biết hoa quỳ vẫn nở vào cuối năm, thương ơi!

Nhiều năm, nhiều năm rồi, gặp vài người Đà Lạt.  Bây giờ ai cũng khác:  già, dĩ nhiên đã già.  Thầy trò nhìn không ra, hỏi thăm có người mất.  Nỗi buồn chìm trong mắt.  Học trò vẫn vòng tay đứng trước mặt Cô, Thầy.  Tóc xanh bay còn nửa.  Thầy Cô gặp mừng rỡ…mà ai cũng bạc đầu!

Nói được vài ba câu…rồi chia tay tứ xứ!  Hoa xứ người đua nở, người xứ người buồn hiu…Thế mới biết tình yêu để quê nhà vĩnh viễn!  Trái khế xưa hái liệng, nay thèm đến nghẹn ngào; câu chuyện vãn tào lao mới bật cười đôi lúc.  “Nhà trường nhường trà, nhục, Thầy giáo tháo giày ra!”.  Bốn mươi năm thế là…một thời trường cổng khép, Thầy Cô đi chân dép, Thầy vào tù chân không.  Non nước là núi sông.  Mênh mông là…bát ngát!

Mấy hôm nay trời mát, lành lạnh se se lòng.  Ngồi ngó ra cánh rừng, nhớ quá thông Đà Lạt.  Rừng thông mình biết hát mỗi chiều gió thơm tho; rừng thông mình giấu mơ trong từng trang sách vở…Nhiều lần sách vở mở mà Đà Lạt tôi đâu?  Nhớ quá những mái đầu tóc thề bay gió thoảng.  Nhớ quá tà áo trắng bình đẳng giữa phồn hoa…Các em của Thầy à…Các em là kỷ niệm!  Kỷ niệm đang màu tím, mưa Cali buồn hiu…

Hai lần nhắc buồn hiu…Tôi làm thơ, hết chữ!  Bài thơ này ai giữ, giữ giùm tôi, đời tôi…Chỉ một thời xa xôi mà muôn đời vĩnh biệt!  Đà Lạt ơi tha thiết.  Đà Lạt ơi thiết tha!

Trần Vấn Lệ      




Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.