Sa Mạc Cô Đơn
Desert Places

Nguyên tác thi hào Mỹ: ROBERT FROST (1874 – 1963)
Phỏng dịch thơ lục bát: ✿MINH SƠN LÊ ♥
--------------------------------------------
Snow falling and night falling fast, oh, fast
In a field I looked into going past
And the ground almost covered smooth in snow
But a few weeds and stubble showing last.
Tuyết rơi, đêm xuống vội vàng
Quay đầu nhìn lại chặng đàng đi qua
Dưới chân tuyết phủ mượt mà
Một vài nhánh cỏ vươn ra cuối mùa.
The woods around it have it-it is theirs
All animals are smothered in their lairs
I am too absent-spirited to count
The loneliness includes me unawares.
Rừng đầy tuyết trắng đong đưa
Thú rừng hoang đã ấm vừa trong hang
Sợ hồn lạc lõng đêm hoang
Mà cô đơn vẫn ngập tràn chẳng hay.
And lonely as it is that loneliness
Will be more lonely ere it will be less
A blanker whiteness of benighted snow
With no expression, nothing to express.
Cô đơn ngự trị thật đầy
Cô đơn cho lắm cũng phai nhạt dần
Một vùng tuyết trắng mênh mang
Nhạt nhòa chẳng có rõ ràng cảnh chi.
They cannot scare me with their empty spaces
Between stars on stars where no human race is
I have it in me so much nearer home
To scare myself with my own desert places.
Không gian trống rỗng sợ gì
Loài người đâu có trên vì sao xa
Cô đơn hơn lúc gần nhà
Sợ rằng còn cả một sa mạc buồn.
MINH SƠN LÊ 21.9.16
*******************