Oct 31, 2024

Truyện ngắn

Ao Súng Sau Nhà
Thủy Điền * đăng lúc 04:48:33 PM, Dec 07, 2016 * Số lần xem: 854
Hình ảnh
#1

  


Đêm nào trước khi đi ngủ cũng trăn trở, ngày nào sau khi đi làm việc về, ăn cơm xong, cũng ngồi vò đầu, bứt tóc và tự bảo “ Thanh niên như mình thật là vô dụng “. Chỉ có một chuyện nhỏ, bỏ ra 70.000 đồng đi xe Bus tốc hành, mất ba tiếng đồng hồ một đoạn đường khoảng 150 cây số là về lại quê  nhà.
 Nơi đó sẽ gặp và nhìn lại tất cả những gì của thời niên thiếu. Thế mà, mấy năm nay vẫn không thực hiện được thật đáng trách vô cùng.

  

    Cách đây tám năm, kể từ ngày Tuấn lên Thành phố Hồ Chí Minh học Đại học Kỹ thuật Công nghiệp 3, thi đậu, ra trường và xin vào được một hãng chế tạo phụ tùng xe hơi của Đại hàn, rồi lập gia đình và ở luôn nơi ấy.

   

    Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rổi như cuối tuần, nghỉ phép vài ba ngày Tuấn muốn đưa vợ con về thăm gia đình và quê nhà một chuyến. Vì kể từ lúc cưới nhau nàng chỉ biết quê chồng Đồng tháp có một lần rồi biệt tăm luôn. Nhưng mỗi khi chàng được nghỉ thì bè bạn hết thằng nầy, đến thằng khác cứ rủ ren kéo nhau đi nhậu, chơi bời cuối cùng mất hết cả thì giờ, mà lần nào cũng như lần nấy. Có những lúc chàng dứt khoát tư tưởng là không đi đâu hết phải dành số thời gian ấy trở lại quê nhà. Nói thì nói vậy vì tình bạn lâu nay chàng không đành lòng từ chối . Rồi cứ thế và cứ thế hết tuần nầy đến tuần khác, hết năm nầy đến năm kia chỉ về lại quê nhà trong mơ màng và nỗi nhớ.

  

     Ngỡ con bận rộn với công việc hàng ngày, nào vợ, nào con về không được, nên khoảng vài ba tháng là ba mẹ chàng thay phiên nhau cổng vác ít cây nhà lá vườn lên Thành phố thăm con thăm cháu một lần. Mỗi lần thấy cha mẹ lên thăm là chàng đều bảo “ Mai mốt con về “ Khi cha mẹ thăm xong, ra xe về lại Đồng tháp thì chàng lại quên mất câu hứa vừa thốt ra khỏi lòng mình. Thật tình thì lòng chàng rất nhớ quê hương vì nơi ấy là một chuỗi kỷ niệm dài của thời niên thiếu, nào là thả câu bắt cá, hái Súng, nhìn hoa, bẻ bông Điên điển về cho mẹ nấu canh, chiều chiều cùng đám bạn bè trong xóm tắm mát dưới trăng. Ôi ! Bao thứ kiểu làm sao mà quên được. Những nỗi nhớ ấy là bằng chứng đêm nào trong giấc ngủ chàng hay thường trăn trở , mơ màng và những buổi cơm chiều xong hay ngồi trầm tư mặc tưởng một lúc lâu thì mới chịu đứng dậy đi ra khỏi bàn. Nhưng rồi không biết thế nào, thời gian- lại nối tiếp thời gian, cha mẹ đến thăm, năm nầy qua đi, năm khác lại đến mà thấm thoát đã năm năm rồi chàng chưa bước chân về lại đất quê để nhìn ngắm những người thân, dòng họ, căn nhà ngói đỏ, những ao Súng rực hồng sau nhà nở hoa vào những mùa thu lạnh sau những ngày xa cách, mà nơi đó chàng được sinh ra và lớn lên từng ngày.

   

    Trong những đêm thức giấc ấy, điều đặc biệt là chàng luôn mơ tưởng đến những ao Súng quanh nhà, dù đi đâu, làm gì nó vẫn luôn trong ký ức của chàng. Nó thơ mộng và đẹp lắm, vừa nuôi sống cho cả cánh làng và chính gia đình chàng trong những ngày gian khó.

   Mỗi khi thèm món quê, đèo vợ ra chợ mua bó bông Súng về nấu mấm kho hay nấu canh chua như ngày xưa mẹ thường hay nấu, chàng nhìn và cầm lấy nó  là tự dưng dòng lệ cứ chảy dài….chảy dài dâng tràn…dâng tràn bao nỗi nhớ.

 

Thủy Điền

04-12-2016

 

Ý kiến bạn đọc

Vui lòng login để gởi ý kiến. Nếu chưa có account, xin ghi danh.