Đời sống phía sau khăn trải bàn bằng Cotton.
Tháng mười xáng tôi cái “ầm!”
Đoạn bỏ đi kệ xác trầm hương rên
Tàn nhẫn để chữ chết lềnh
Mặc phường bát âm la rền ngoài non
Nghe than những cái cùng con
Thứ oan gia chả chịu lòn trước sau
Xương sống tôi trổ hoa cau
Hễ bước là dẫm vô nhau đoạn đành
Chờ em buông rũ tấm mành
Ra ngồi cuốn lại ngọn ngành mông lung
Cõi ngoài thiên địa vô cùng
Chuyến tàu cuối chuyến tàu chung cuộc người
Đôi ta một chín một mười !
.
Vương ngọc minh.