
Đêm nay mới thật đêm Rằm, Trung Nguyên, tháng Bảy, nửa năm hơn rồi. Những ai còn sống trên đời, lập bàn thờ nhớ những người âm ty…
Người âm ty, những kẻ về, thiên thu, thiên cổ, cõi quê hương mình. Phật rằng thế giới chúng sinh, Tứ Diệu Đế ở cái Tình Thủy Chung!
Đêm nay nhớ Mẹ Cha cùng đang bay đâu đó trong vòng khói nhang. Những người một thuở thế gian, sinh con, cam khổ trăm đàng vì con…
Đêm nay, Rằm, nên trăng tròn, tròn vo có nghĩa Mất, Còn như như…Đời là Thực, đời là Hư, Có hay Không ở nụ cười bao dung!
Tôi vừa đến Chùa, cúi lưng, lậy Phật ba lậy, đây lòng của con: Rằm này Xá Tội Vong Nhân, cầu xin người thác thong dong linh hồn…
Phật đăm chiêu, khói nhang vờn, tôi nhìn bốn bức vách tường lung linh. Cái chi không bóng không hình? Phải chăng là cái Chữ Tình muôn năm?
Đêm nay…tôi nhớ Việt Nam, Quê Hương tôi thuở tôi làm công dân, tự dưng sông núi thấy gần sáng trưng giọt lệ dưới vầng trăng treo…
Người sống, người chết, người yêu…người trong mộng tưởng bỗng vèo lá bay! Cái gì còn mất…cũng hay, cái Tình thôi, để đời này, đời sau!
Trần Vấn Lệ

Nụ Hoa Vàng Ứa Lệ Giọt Mù Sương Đêm Qua
Tôi mới vừa ra sân ngắm trăng Rằm tháng Bảy, nhớ ơi khu vườn Ngoại cau và trăng đánh đu…Những ngọn cau như dù che ai mười bảy tuổi vén quần qua con suối rồi xuống thuyền sang sông…Tháng Bảy tháng nhớ nhung những người không còn nữa!
Tháng Bảy buồn thế đó, năm nào cũng giống nhau: vườn Ngoại những hàng cau gió vi vu Nam Phổ. Người đi êm như gió. Gió êm như chân ngà mỗi bước một nụ hoa mimosa óng ánh…Hỡi gót hồng có lạnh cho tôi cài nụ hôn, cho vầng trăng trên non chải suôn hoài suối tóc. Tôi đang nghe dế khóc / đêm này, Rằm Trung Nguyên!
Tôi đang nói với em: Anh nhớ em nhiều lắm! Tình mến thương thăm thẳm, tôi nói thầm với trăng. Trăng có thể Dran, trăng có thể Đà Lạt…Trăng đang vàng Trại Mát, trăng bát ngát Prenn, trăng trên dốc Bà Trưng mơ màng khung cửa sổ…
Em ơi anh quá nhớ / ràn rụa lòng anh trăng! Mai sáng trăng chưa tàn / còn vàng hoa hồng nhé! Nụ hoa vàng ứa lệ / giọt mù sương đêm qua…
Trần Vấn Lệ