QUANG HY1Ghi danh: May 31 2020
Cập nhật: Sep 08 2022
Số bài: 10
trả lời lúc 05:43:52 PM, May 31, 2020
Sẽ làm gì cho đến cuối … đường đây ?
Sẽ làm gì cho đến cuối … đường đây ?
Không biết, trong khoảng 150.000 người di tản buồn cách đây 45 năm , có bao nhiêu quân nhân QLVNCH , nhất là những người Lính tác chiến ?
4 ông Tư Lệnh Quân Đoàn : ông Phú vùng 2 , ông Nam vùng 4 tự sát ; ông Toàn vùng 3 , ông Trưởng vùng 4 thoát được . Các Tư lệnh sư đoàn , Chỉ Huy Trưởng , ngoài ông Dù Lê Lợi ( danh hiệu truyền tin tướng Lê Quang Lưỡng ) ; ông Cọp Biển Lạng Sơn ( tướng Bùi thế Lân ) , ông Hinh sư đoàn 3 , ông Nhật sư đoàn 2 và ông Niệm sư đoàn 22 , số còn lại : 1 tử trận , 2 tự sát , còn bao nhiêu đi tù hết ! Đó là cấp tướng ( + đại tá Phan văn Huấn , người anh cả Biệt Cách Dù ) . Các cấp chỉ huy tác chiến khác ( tá , úy vv ) hầu như đều chọn ở lại với mấy thằng em , chiến đấu cho đến giờ chót tháng tư bỏ súng .
3/1977 , gần hai năm sau ngày vượt thoát , nỗi hận mang mang , niềm đau canh cánh , có 5 ông lính lưu lạc trên đất Cờ Hoa , tìm lại bên nhau trong căn nhà trọ mà bàn chuyện lớn . Không ăn trầu , nên Ngũ hổ cưa nhẹ đỡ 3 chai ( Hennessy ? ) gọi là mở đầu câu chuyện . Rượu vào , tâm sự ra . Trong tiếng dô , tiếng cụng , anh em chia nhau hoài bão , ước mơ . Chuyện quay về phục quốc , chuyện leo lên tượng Thần Tự Do , tự thiêu làm đuốc soi tìm oan hồn đồng bào đang bơ vơ ngoài biển cả … ! Đầy ly cạn rồi lại cạn ly đầy . Đêm cứ thế mà qua trong vòng tay chiến hữu . Sáng bình minh , thức sớm nhất , dụi mắt , ngồi dậy , thấy chiến trường la liệt xác ann em , 10 chai quất gục 5 chàng , nhìn bạn bè : thằng cưa gỗ , đứa nghiến răng , giữa cái không gian êm đềm , buồn tẻ , kẻ thức tỉnh chợt nhớ rằng mình đang ngồi trên xứ người xa lạ , dòng đời thong thả trôi qua ! Rồi ngu ngơ nhìn nắng mới . Rồi bâng khuâng , lòng chua chát hỏi lòng Ta làm gì cho hết nửa đời sau ?! .
Kẻ-thức-sớm-nhất ấy là Cao Tần , tác giả bài Ta làm gì cho hết nửa đời sau . Năm 1977 , Cao Tần 35 tuổi . Nguyên sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa , Cao Tần là bút hiệu của nhà văn Lê tất Điều ký khi sáng tác thơ , như Kiều Phong , ký dưới những bài viết châm biếm CS . Tháng 4/1975 , ông Điều làm người di tản buồn .
Suốt 1 năm trời ( 76 – 77 ) trên tờ Bút Lửa , từ số này sang số khác , Cao Tần lần lượt tung ra những bài thơ độc như thịt vịt vừa hay , vừa sâu sắc , lạ lùng . Trong nụ cười khinh bac của người LÍNH, có nỗi đau của người DÂN , xa gia đình , mất quê hương ! Những bài thơ hay đến nỗi , người tị nạn khen đã đành , mà ngay một Việt-kiều- yêu -nước , nhà phê bình Đặng Tiến ( Pháp / 1982 ), cũng phải chấp bút mà đánh giá cao tuy không quên câu giáo đầu tuồng .. Ở đây tôi chỉ ghi nhận tâm sự chua xót của người dân Việt Nam xa đất nước, còn chuyện chống cộng là của Cao Tần, tôi không bàn đến .
Với tôi , hai tập thơ Cao Tần ( 1978 ) và Đất Khách của Thanh Nam là hai thi phẩm hay nhất trong thi ca tị nạn : một cho Lính , một cho Dân .
Tôi không nghĩ Trung tá Dù Lê Hồng là chàng tráng sĩ trong đêm nhậu buồn- tàn- xuân ấy , người, tính về vượt suối trèo non để sẽ có lúc rừng sâu bừng chuyển động / những hùm thiêng cựa móng thét rung trời / và sông núi sẽ vươn mình trỗi dậy / và cờ bay trên đất nước xinh tươi .. , cho dù anh là người đã về , vượt suối trèo non .
Là một trong số ít sĩ quan quan cấp Tá Nhảy Dù thoát được . Lữ đoàn phó Lữ Đoàn 1 Dù , dưới quyền chỉ huy của tướng Lê Minh Đảo , anh Lê Hồng đã cùng các chiến hữu đánh một trận Long Khánh để đời ! Sau đó , được lệnh , LĐ 1 rút về bảo vệ Phước Tuy . Khi thủ đô bỏ ngỏ , Lữ Đoàn 1 mang quân ra biển , neo thuyền tại Gò Công , chờ quyết định rút về vùng 4 . Đúng 45 năm trước , ngày 30/4 , vì không muốn đầu hàng , Lữ đoàn phó Lê Hồng đã tuân lệnh Mặt Trời Nguyễn văn Đỉnh ( vì lý do riêng đã cùng thiếu tá Ngô tùng Châu , TĐT 1 Dù , chọn ở lại ) đưa toàn bộ Lữ đoàn ra khơi vượt thoát .
Ngay khi đến đảo Guam , anh Lê Hồng đã tâm sư với chiến hữu Đoàn phương Hải , quyết tâm sẽ trở về quê hương đuổi giặc . Sau 7 năm tị nạn , 1982 , thiên thần mũ đỏ Lê Hồng trở thành hùm thiêng sơn lâm cựa móng , đã quay về , tham gia Phục Quốc , với cương vị Tư lệnh Lực Lượng Võ Trang kháng chiến .
Mà không chỉ Trung tá Dù Lê Hồng , Thiếu úy Hải quân Trần thiện Khải ở Hoa Kỳ , Đại úy Biệt Động Quân Huỳnh trọng Hà , Cọp Biển Lâm Thao từ Nhật , Thiếu úy Dù Huỳnh văn Tiến từ Đan Mạch vv Và Trương ngọc Ny , đại đội trưởng 81 Dù , người đã cùng người bạn đồng khóa Thủ Đức , đại úy Ngô Xuân Vinh của 62 Dù , làm nên cái bắt tay vinh quang trong quân sử ở An Lộc ( Mùa hè đỏ lửa / Phan Nhật Nam ) , vừa vượt biên đến Thái Lan cũng tình nguyện tham gia ( Phạm hoàng Tùng / Hành trình người đi cứu nước ) . Cũng như các đại tá : Dương văn Tư ( Thái Lan ) , Võ đại Tôn ( Úc ) .. vv Chỉ nói đến cấp bậc , ông Hoàng Cơ Minh , là vị Tướng duy nhất của QLVNCH đã chết vì quay về , sau 7 năm phố thị Hoa Kỳ cùng 5 năm rừng sâu Thái Lan !
Không chỉ có tráng sĩ mới vung gươm . Những bạch diện thư sinh như Trần văn Bá ( giảng nghiệm viên đại học Nanterre / Pháp ) , Ngô chí Dũng ( sinh viên du học Nhật ) , Võ Hoàng ( nhà văn / Mỹ ) .. cũng quay về . Và cũng chết !
Giữa thập niên 80s, đa số những người-về ( từ các quốc gia định cư ) ở tuổi 30 , 40 . Với họ , không có chuyện tam thập nhi lập , tứ thập nhi bất hoặc gì cả . Lập mà chi , bất hoặc mà chi , khi quê hương đang oằn oại ?! Đó là những người không cần tự hỏi ta làm gì cho hết nửa đời sau ? . Bởi họ đã biết họ sẽ làm gì . Và họ đã làm . Với tôi , họ là những người , trong con số ít ỏi những người Không thành công cũng thành Nhân ! Nhân là Người . Người của nhân-văn , nhân-đạo , của nhân-cách , nhân-quyền … Ngược lại với khối kẻ Tuy thành công chẳng thành Nhân ! , áp đặt lên đất nước một chủ nghĩa phi nhân , tình nguyện làm người .. ở cho ngoại bang để hưởng chút lộc thừa , bất chấp tương lai tổ quốc !
Năm nay , anh Lê tất Điều 78 tuổi . 43 năm trước , anh đã tự hỏi ta làm gì cho hết nửa đời sau ?! . Và rồi anh đã làm rất nhiều . Nội cái thi phẩm thơ Cao Tần cũng đã là một viên ngọc quý trong văn chương tị nạn , chưa nói đến những tác phẩm ký tên Kiều Phong vạch rõ cho mọi người thấy cái đỉnh cao chí tệ bên nhà ! Anh Điều đã có trả lời cho câu hỏi của chính mình .
Trông người lại gẫm đến ta ! . Thú thật là lúc mới qua , tuổi trẻ hăng máu , lại .. ngây thơ , tôi đã nhủ lòng , " khi đât nước tôi thanh bình " , sẽ là một trong những người trở về đầu tiên để xây dựng lại quê hương , mang kiến thức nhỏ nhoi của mình đóng góp vào sự giáo dục đàn em . Nhưng rồi từng ngày , từng ngày qua , " mộng ước vẫn chưa thành ", thêm nợ cơm áo ,thê nhi cho đến nợ … nhà , nợ xe , đã cuốn tôi vào cái vòng quay trần ai khoai củ ! Những lúc đọc các bài viết của đàn anh về cuộc chiến , những khi nghe tin các nhà tranh đấu bên nhà bị tù tội , lòng không khỏi thẹn thùng khi tự hỏi ta làm gì cho tới tận ngày nay ?! .
Ngày sau , ngày nay . Hôm qua , hôm này . Thoắt đó mà 45 năm . Nếu mỗi ngày là một đổi thay thì từ 45 năm nay , cái chính thể kềm kẹp , độc Đảng ấy vẫn chưa nhúc nhích ! Hỏi trời , hỏi đất ? Hỏi ai ? Phải chăng đó là định mệnh , là nghiệt oan của dân tộc Việt Nam?
Bây giờ , trong những thế hệ đã từng ngu ngơ tự hỏi Ta làm gì cho hết nửa đời sau ấy , bao nhiêu người bâng khuâng hỏi nhỏ:
Sẽ làm gì cho đến cuối … đường đây ?
M72
30/4/2020